5 thg 12, 2010

Mời người lên xe về miền quá khứ ...

Nghìn trùng xa cách [1]
Tác giả: Phạm Duy

Nghìn trùng xa cách người đã đi rồi còn gì đâu nữa mà khóc với cười
Mời người lên xe về miền quá khứ mời người đem theo toàn vẹn thương yêu.
Đứng tiễn người vào dĩ vãng nhạt mầu sẽ có chẳng nhiều đớn đau
Nối gót người vào dĩ vãng nhiệm mầu có lũ kỷ niệm trước sau
Vài cánh xương hoa nằm ép trong thư rồi sẽ tan đi bụi mù
Vạt tóc nâu khô còn chút thơm tho thả gió bay đi mịt mù.
Nghìn trùng xa cách người đã đi rồi còn gì đâu nữa mà giữ cho người.

Trả hết về người chuyện cũ đẹp lời
Chuyện đôi ta buồn ít hơn vui
Lời khóc lời cười chuyện ngắn chuyện dài
Trả hết cho người cho người đi.
Trả hết cho ai ngày tháng êm trôi
Đường ta đi trời đất yên vui rừng vắng ban mai đường phố trăng soi
Trả hết cho người cho người đi trả hết cho ai cả những chua cay
Ngày chia tay lặng lẽ mưa rơi một tiếng thương ôi gửi đến cho người trả nốt đôi môi gượng cười.

Nghìn trùng xa cách đời đứt ngang rồi còn lời trăn trối gửi đến cho người.
Nghìn trùng xa cách người cuối chân trời
Đường dài hạnh phúc cầu chúc cho người. 


[1] Theo bản do Thái Thanh ca [bản sau 1975, nghe hay hơn bản trước 1975]

Gửi người trong cuộc đời lênh đênh...

Chiếc áo quê hương [1]
Tác giả: chưa biết [2]

Ngày anh ra đi em trao anh chiếc áo chiếc áo quê hương theo anh vượt trùng dương áo mới chưa sờn chưa thấm mùi phong sương anh bước lên đường xa vắng người anh thương
Tình em bao la như lòng người dân ta hiền hòa nơi ruộng đồng quê cha ôi vải vóc Biên Hòa [3] tay em dệt hoa chan chứa ân tình trong mỗi nhịp thoi đưa chiếc áo ân tình em đã dệt em khâu.

Nơi tha hương dãi dầu mưa nắng áo có phai nhạt màu mà lòng còn thủy chung
Nơi quê hương em giữ vẹn lòng son dưới ách hung tàn tình còn nồng chưa tan khi em đã hiểu rằng anh ra đi tìm con đường chiến đấu.

Mùa đông tha hương đi trong mưa trong tuyết manh áo phong phanh nhưng ấm cả hồn anh khoác áo trên mình anh nhớ người xe tơ chốn cũ Biên Hòa em có còn thoi đưa
Tình anh mong manh bay về miền tre xanh gửi người trong cuộc đời lênh đênh nâng tà áo phai màu anh mơ người xưa chiếc áo năm nào em đã tặng em trao áo rách vai sờn nhưng vẫn đượm yêu thương.

Nơi quê hương vũng lầy đen tối hãy nhớ cho rằng tình còn dài chưa phai
Nơi tha hương anh vững lòng tranh đấu quyết phá tan quân thù đang đọa đày quê hương khi anh đã hiểu rằng em trông mong ngày anh về chiến thắng.

Nơi tha hương dãi dầu mưa nắng áo có phai nhạt màu mà lòng còn thủy chung
Nơi quê hương em giữ vẹn lòng son dưới ách hung tàn tình còn nồng chưa tan khi em đã hiểu rằng anh ra đi tìm con đường chiến thắng em ơi.


[1] Theo bản do Thanh Tuyền ca.
[2] Bài hát rất hay mà chưa biết tác giả.
[3] Địa danh được đưa vô rất tự nhiên, “có hồn” [không như trong các bài hát “đặt hàng” vớ vẩn như: đây đèo Nhông, kìa rừng Cúc Phương, Bình Dương đẹp sao…]

Thời gian đã lỡ nhưng bóng người xưa tôi luôn trông chờ...

 Tình đẹp muôn thuở [1]
Tác giả: Khánh Băng

Tình đẹp muôn thuở là tình trong trắng tuổi học trò [2]
Phượng hồng rơi đỏ sân trường nhuộm gót chân son
Năm cuối hè sang lúc tan trường xao xuyến lòng nhau suốt con đường từ biệt chia tay trên quãng bờ đê kẻ ở người đi.

Một vầng trăng tỏ đã từng soi bóng của đôi mình
Một dòng sông nhỏ con thuyền trên sóng lung linh
Trao đổi bài thơ tỏ tâm tình e ấp làm thinh đến bao giờ thời gian đã lỡ nhưng bóng người xưa tôi luôn trông chờ.

Nhớ một thời thơ ấu nơi làng quê nghèo nhưng tình thương trong sáng dịu êm
Trên cánh đồng ruộng xanh tiếng ai hò đẹp tình thắm duyên quê
Có một chiều lộng gió bóng người trai làng quay về tìm người em gái ngày xưa nhưng cõi đời biển dâu bao tháng năm dài không biết em ở đâu.

Mộng đầu tan vỡ trọn đời tôi cứ mãi đi tìm
Sầu tình than thở trách mình không dám nói yêu em
Duyên kiếp đành ôm mối tơ sầu lưu luyến từ lâu tiếng yêu đầu đường trần vạn nẻo ta chẳng gặp nhau nhớ thương chưa phai màu.


[1] Theo bản do Chung Tử Lưu ca.
[2] Bài này nghe lần đầu tiên là do Giang Tử ca, cực kỳ hấp dẫn [nằm trong một album Giang Tử có các bài Lối nhỏ vào đời, Lặng lẽ nơi này, Buồn tàn thu…/ đã thất lạc, trên mạng cũng tìm không thấy]

Mai này dù cách phương trời thì xin người hiểu lòng tôi...

Mùa chia tay [1]
Tác giả: Duy Khánh

Rồi chiều nay hè trở về đây phượng thắm ơi phượng thắm rơi đầy lại cách xa nhau chín mươi ngày hay là một thế kỉ dài mà lòng ai đang khóc ai.
Một ngày nào mình mới gặp nhau phượng đã phai ve chẳng ru sầu tà áo xưa nay vẫn tươi màu sân trường rủ bóng u sầu khóc đời chia rẽ tình sâu.

Mai đây đường ngược đường xuôi nhớ nhau trong đời xin cứ tìm lại lưu bút thôi
Đời trai chinh chiến ngang trời súng gươm là bạn và bút nghiên là cố nhân thôi.

Nhạc sầu rơi tan tác người ơi giờ phút chia ta đến nơi rồi ngàn tiếc thương ghi lấy đôi lời mai này dù cách phương trời thì xin người hiểu lòng tôi.



[1] Theo bản Duy Khánh ca [cũng là tác giả nên lời ca bảo đảm đúng... 100%]