22 thg 11, 2010

Tuổi học trò đã vượt khỏi tầm tay...

Tuổi học trò và mùa hạ


Mùa hạ đến rồi phượng đỏ trời xanh
Tuổi học trò thấy mình ngây ngô quá
Ngoài mái trường tất cả đều xa lạ
Nên mãi hoài tiếc nuối những ngày vui

Hoa phượng mong ai từng cánh ngậm ngùi
Tiếng nhạc của loài ve sầu da diết
Trang giấy trắng suốt một thời thân thiết
Dấu chân xưa ngày càng ở xa trường

Lưu bút ngày nào màu mực tím yêu thương
Từng dòng chữ nhắc về năm học cuối
Từ giã rồi còn đâu những buổi
Tan học về áo trắng ngập ngừng bay

Tuổi học trò đã vượt khỏi tầm tay
Nên mỗi năm có một mùa để nhớ
Khi hè về phượng tung cánh nở
Như mặt trời rực rỡ góc trường xưa 

[Hồ Thụy Mỹ Hạnh?] [1]

[1] Bài thơ này khi xưa tôi đọc được trên một tờ báo dùng làm bao bìa một quyển vở, chỉ nhớ mài mại cái tựa và tác giả, không dám chắc. Nội dung dựa vào link này và trí nhớ. 

Tổ Quốc em


 Tổ quốc em đẹp lắm
Cong cong hình lưỡi liềm
Trên - núi cao trùng điệp
Dưới - biển sóng mông mênh.
Những cánh đồng phì nhiêu
Nằm phơi mình ở giữa
Những con sông xanh hồng
Uốn quanh trăm dải lụa
Tổ quốc em giàu lắm
Đồng ruộng - vựa thóc thơm
Biển bạc - đặc cá tôm
Rừng vàng - đầy quặng quý
Ôi! Việt Nam! Việt Nam!
Tổ quốc bao thân mến
Yêu từng khóm tre làng
Từng con đò vào bến.
Càng yêu thêm sông núi
Sinh ra những anh hùng
Xưa - Quang Trung, Lê Lợi
Nay - Bác Hồ, Bác Tôn...
Trên mỗi mỗi ngả đường
Em như nghe tiếng hát
Bao nhiêu giặc xâm lăng
Đến đây đều ngã gục
Trước - Bạch Đằng, Đống Đa,
Giờ - Điện Biên, ấp Bắc...
Em càng thù giặc Mỹ
Ngăn nước em làm đôi
Em ước thành Phù Đổng
Trừ sạch bọn giết người
Nhưng Bác Hồ bảo rồi
"Nước Việt Nam là một"
Các bạn miền Nam ơi!
Nước mình rồi thống nhất
Em không nói ai biết
Nhưng em sướng vô cùng
Em là công dân nhỏ
Nước Việt Nam anh hùng! [1]





[1] Bài thơ này khi xưa tôi thường đọc, từ sách học của chị tôi; không nhớ tác giả. Nội dung lấy từ link trên.