Nhớ mẹ [1]
Tác giả: Đỗ Chí Thiện
Nhớ đến mẹ hiền con thương vô vàn những tháng ngày dài nuôi con vượt những gian nan biển trời mênh mông quá, lòng mẹ bao la quá sức sống thiên nhiên muôn đời khó quên.
Mảnh đất cùng người đi qua gian khổ mái tóc giờ này con hôn màu đất đã khô mẹ còn mang hơi ấm vùng đạn bom đất nóng yêu quê mẹ đã đi vào chiến tranh.
Dẫu đau thương khó nhọc mẹ đi vắt cơm nuôi đàn con chiến đấu mong quê hương sạch bóng quân thù tàn chiến tranh tàn chiến tranh mẹ đón con về
Vai gánh nặng muôn nghìn thiếu khó nhọc đấng mẹ hiền lo ngại suốt quanh năm đường thiên lý vai mang chân bước vội mong trở về chăm sóc đàn con
Tình thiêng liêng nung chảy cả tâm hồn ôi cao quý tấm lòng thương của mẹ.
Tháng tháng ngày ngày chăm lo vun trồng miếng đất ruộng cày nương khoai gồng gánh đôi vai mẹ là thân cây lúa bền vững trong mưa gió yêu quê mẹ đã hóa hạt lúa thơm.