13 thg 12, 2010

Dù có qua bao đắng cay muôn đời anh vẫn chờ em...

Chờ người [1]
Tác giả: Lam Phương [2]

Chờ em chờ đến bao giờ mấy thu thuyền đã xa bờ nhiều đêm cô đơn nhìn cây trút lá buồn quá cơn mưa hắt hiu đưa hồn về trong cô liêu.

Tình anh lạc chốn mê rồi nhớ chăng người cũng đi rồi ngày vui mang theo một cơn gió lốc lệ thắm không khơi cứ tuôn ai còn nhớ đâu mà thương.

Thôi em ra đi về nơi xứ xa đêm đông cô đơn buồn cho kiếp xa nhà lạnh giá rét buốt đời bạc phước không chồng chỉ còn lại nhớ mong.

Mười năm trời chẳng thương mình để anh thành kẻ bạc tình cầu xin cho mây về vui với gió dù có qua bao đắng cay muôn đời anh vẫn chờ em [3]


[1] Theo bản do Chế Linh ca.
[2] Có bản khác cùng tựa của Khánh Băng [Một người con gái…]
[3] Xưa nghe bài này do Duy Khánh ca, hay hơn Chế Linh luôn, nhưng giờ không biết đâu mà tìm

Nhắc chi chuyện đã qua...

Cho người tình lỡ [1]
Tác giả: Hoàng Nguyên

Khóc mà chi yêu thương qua rồi [2]
Than mà chi có ngăn được xót xa 
Tiếc mà chi những phút bên người
Thương mà chi nhắc chi chuyện đã qua
Anh giờ đây như là chim rã rời cánh biết bay phương trời nao
Em giờ đây như cành hoa trót tả tơi đón đưa ngọn gió nào.

Mình nào ngờ tình rơi như lá rơi ngày tình đầy vòng tay ôm quá lơi để giờ này một người khóc đêm thâu một người nén thương đau nghe mưa mà cúi đầu.

Thế là hết nước trôi qua cầu
Đã chìm sâu những tháng ngày đắm mê
Thôi đành quên những tiếng yêu đầu
Những lời yêu ấy nay đã quá xa
Nẻo đường cũ giăng đầy mưa khuất mù lối [3] khiến nên tình đành lỡ
Ta giờ đây như rừng thu nắng liệm với chiếc lá vàng cuối mùa.

Khóc mà chi yêu thương qua rồi
Than mà chi có ngăn được xót xa 
Tiếc mà chi những phút bên người
Thương mà chi nhắc chi chuyện đã qua.



[1] Theo bản do Chế Linh ca.
[2] Xưa đang thi Đại học môn Toán, hàng xóm kế trường mở bài này, cũng Chế Linh ca [không biết tốt hay là xấu đây?]. 
[3] Nghe như “khóc mụ lúi” [khóc vì... hổng có tiền]

Vì tình yêu là tháng năm dài...

Vùng đất cấm [1]

Tác giả: chưa biết



Tôi cấm em cuộc tình hoang phiếm tôi cấm em để nhạt gót son mềm và tôi cấm em buồn lòng khi tình lỡ không thành tìm sầu theo lời gió qua mành gầy khung [2] lụa gối.

Tôi cấm em ngôn [3] từ gian dối tôi cấm em đừng tìm vớt sao trời đừng đem nét môi giận hờn theo lời nói u hoài [4] vì tình yêu là tháng năm dài tựa muôn thức mây.

Người yêu hỡi người yêu ơi sao em không nói khi hương xuân phơi phới [5] như dòng suối tuyệt vời
Em có bao giờ nhung nhớ cho người đang vì đời nổi trôi nên lẻ loi.

Tôi thiếp đi trên vùng đất cấm tôi thấy em ngồi lạnh thắm vai mềm tỏa hương tóc mây mặn mà như nhạc khúc êm đềm trời hồng pha màu nắng bên thềm người mộng lướt êm [6].

Vùng đất cấm tôi xin em...






[1] Theo bản do Duy Khánh ca [xem thêm link1]
[2] Tuấn Vũ: không
[3] Tuấn Vũ: muôn
[4] Duy Khánh: ca lại lần hai “nhắn em đừng tìm vớt sao trời và đem nét môi giận hờn theo lời nói u hoài”
[5] Tuấn Vũ: mới tới
[6] Tuấn Vũ: em

Ta lỡ yêu người hay người trót đã yêu ai...

Cách biệt [1]
Tác giả: Trầm Tử Thiêng

Em với ta đâu thành hai thế hệ dù em tròn mười sáu ta ba mươi
Em với ta nếu là hai thế hệ sao cùng đang sống giữa nước non này [2].

Mùa thu đó sau hồi Tây chiến bại mình lên tàu vượt tuyến đêm di cư
Ta trót đi bỏ người thương mến lại đêm thật buồn mình đáng nhớ không em

Hãy đến với nhau trong tình thương yêu đồng bào
Hãy đến với ta nhìn mồ hôi trên ruộng cày
Hãy đến với nhau trong tình [3] em ca dịu ngọt
Ta lỡ yêu người hay người trót đã yêu ai

Sao ngoảnh đi xem thường manh [4] áo bạc
Đừng an nhàn phù phiếm bên cao sang
Em đến đây cho tình ta ấm lại [5]
Cho hẹn hò ngời sáng nét ba mươi


[1] The bản Duy Khánh ca trong băng Duy Khánh số 1
[2] Bản Duy Khánh ca sau này [trong Trường Sơn Duy Khánh số 6] “sao cùng mang thống khổ nước non này”
[3] TSDK6: lời
[4] TSDK6: vai
[5] TSDK6: ta đấu tranh cũng vì em tất cả