10 thg 6, 2011

Một đời nước mắt ngập đầu...

Tâm sự [1]

Tác giả: Đào Duy Anh


Làm người khổ lắm ai ơi
Kiếp sau tôi chẳng làm người nữa đâu
Một đời nước mắt ngập đầu
Cho hồn Tinh Vệ [2] biết đâu mà tìm

Hà Văn Tấn/ Đến với lịch sử văn hóa Việt Nam/ NXB Hội nhà văn/ tr. 109 [3]




[1] Bài này vốn không có tựa.
[2] Cụ Đào Duy Anh ví mình như con chim Tinh Vệ.
[3] Còn bài thơ này là của …tôi:
“Làm … giàu khổ lắm ai ơi
Kiếp sau tôi chẳng làm giàu nữa đâu
Một đời … chứng khoán ngập đầu
Cho hồn … Bill Gates biết đâu mà tìm”


Rồi ra cũng một mớ phù vân...

Tự vịnh 60

Tác giả: Huệ Thiên [1]

Mới đó nay đà sáu chục xuân
Thất cơ lỡ vận cũng đôi lần
Lênh đênh suối Trại thời bôn mệnh
Lận đận non Mường buổi tiến thân [2]
Xa chơi đồi núi hàm du khách
Rộng ngắm trời mây tước lãng nhân
Mơ màng chi đến điều danh lợi
Rồi ra cũng một mớ phù vân [3]

Huệ Thiên/ Những tiếng trống qua cửa nhà sấm/ NXB Trẻ/ 2004/ tr.605


[1] Ông Huệ Thiên [tên thật Võ Thiện Hoa, bút danh khác: An Chi, Huyện Thê], sinh ngày 27/11/1935
[2] Lời ông An Chi: TRẠI là tên mà người Kinh ở vùng Tam Đảo dùng để gọi người thiểu số Sán Dìu, một bộ phận người Dao (xưa gọi là Mán) ở Vĩnh Yên. Trước khi về Nam, tôi công tác ở Trường Học sinh Miền Nam số 8, cách thị xã Vĩnh Yên 11km. Trường đặt ở dọc theo suối mà tôi gọi là Suối Trại để đối với Non Mường (ở câu dưới) là vùng đồi núi Lương Sơn (Hòa Bình), nơi tôi đi học lớp chính trị của Bộ Nội vụ năm 1968.
[3] Thôi thì thôi chỉ là phù vân, thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi… (Đưa em tìm động hoa vàng)/ Cho hay mọi cái đều mây nổi… (Đào Duy Anh, Nhớ nghĩ chiều hôm, NXB Văn nghệ TP.HCM, 2003, tr. 58)


Công danh rút cuộc cái quan tài...

Tuyệt Mệnh thi
Tác giả: Trương Vĩnh Ký

Quanh quanh quẩn quẩn lối đường quai
Xô đẩy người vô giữa cuộc đời
Học thức gởi tên con mọt sách
Công danh rút cuộc cái quan tài.
Dạo hòn lũ kiến men chưn bước
Bò xối, con trùng chắt lưỡi hoài!
Cuốn sổ bình sanh công với tội
Tìm nơi thẩm phán để thừa khai

(Nguồn: Sương mù trên tác phẩm TRƯƠNG VĨNH KÝ, Bằng Giang, NXB Văn học, 1994, tr. 192)

Bỏ lại đằng sau những buồn vui một thời...

Bỏ trường mà đi [1]
Tác giả: Trần Đình Quân

Bỏ trường mà đi ngoài kia cuộc đời réo gọi 
Bỏ trường mà đi bỏ lại đằng sau ánh mắt nụ cười bỏ lại đằng sau những buồn vui một thời 
Bỏ trường mà đi

Những ghế những bàn kia sao không lên tiếng
Những ghế những bàn kia sao không lắng nghe lời tạ từ của một người sắp đi xa

Này phấn trắng này bảng đen sao không lên tiếng sao cứ im lìm sao cứ im lìm

Hôm nay ai đưa ta đi hôm nao ai đón ta về ai đón ta về
Đường xưa ngập lá dấu chân tìm đâu
Bỏ trường mà đi


[1] Theo bản do Duy Khánh ca. 

Nhìn em như nhìn một vùng tương lai buồn...

Những ngày mùa hạ trở về [1]
Tác giả: Trần Đình Quân

Những lời thực nhỏ những lời thực nhỏ anh muốn hỏi em chiều hôm qua chiều hôm nay năm tháng rồi cũng phai màu
Những lời thực nhỏ những lời thực nhỏ anh muốn hỏi em chiều hôm qua chiều hôm nay bao nhiêu nước chảy qua cầu

Còn nhớ gì không còn nhớ gì không khu vườn tuổi nhỏ ngày xưa giận hờn
Còn nhớ gì không còn nhớ gì không hoa bèo tím nở cho đẹp nụ hôn

Nhìn em như nhìn một vùng tương lai buồn
Nhìn em như nhìn vùng quá khứ chẳng vui
Dấu xưa chưa nhòa mùa hạ mây bay đầy trời và vừng trăng trên vai người
Xin để mình tôi yêu người mà thôi.


[1] Theo bản do Duy Khánh ca.