Chiều
vắng [1]
Tác
giả: Nguyễn Tôn Nghiêm
Em
ngồi bên khung cửa nhìn xuống phố mưa bay mắt buồn đợi chờ ai
Ngõ
vắng hoa vàng rơi chim về nơi mái ấm mà người đi xa vời
Chiều
vắng nâng phím tơ nhẹ rung thấy lòng thương nhớ thêm
Ngày
tháng tuy đã xa rất xa nhưng kỉ niệm sâu lắng
Chiều
vắng ai biết ai chờ ai có còn hay đã quên
Phố
cũ thay biết bao mùa hoa mà người còn phương nào
Mong
chờ mong chi nữa tình đã quá xa xưa chỉ còn là giấc mơ
Chẳng
trách ai buồn ai cõi đời mênh mông quá bởi lạc lối đành xa nhau [2]