9 thg 12, 2012

Anh chẳng còn chi chẳng còn chi ngoài con tim héo em ơi ...


Giã từ vũ khí [1]
Tác giả: Ngân Khánh[2]

Rồi có một ngày sẽ một ngày chinh chiến tàn 
Anh chẳng còn chi chẳng còn chi ngoài con tim héo em ơi 
Xin trả lại đây bỏ lại đây thép gai giăng với lũy hào sâu lỗ châu mai với những địa lôi đã bao phen máu anh tuôn cho còn lại đến mãi bây giờ

Trả súng đạn nầy khi sạch nợ sông núi rồi
Anh trở về quê trở về quê tìm tuổi thơ mất năm nao 
Vui cùng ruộng nương cùng đàn trâu với cây đa khóm trúc hàng cau với con đê có chiếc cầu tre đã bao năm vắng chân anh nên trở thành hoang phế rong rêu 

Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa rồi anh sẽ đón cha mẹ về 
Rồi anh sẽ sang thăm nhà em với miếng cau với miếng trầu ta làm lại từ đầu 
Rồi anh sẽ dìu em tìm thăm mộ bia kín trong nghĩa địa buồn 
Bạn anh đó đang say ngủ yên xin cám ơn xin cám ơn người nằm xuống

Để có một ngày có một ngày cho chúng mình
Ta lại gặp ta còn vòng tay mở rộng thương mến bao la 
Chuông chùa làng xa chiều lại vang bếp bay lên khói ấm tình thương bát cơm rau thắm mối tình quê có con trâu có nương dâu thiên đường nầy mơ ước bao lâu



[1] Theo bản do Duy Khánh ca. Còn có tựa là “Một mai giã từ vũ khí”. Một trong những bài hát hay nhất về lính; được trình bày bởi giọng ca hay nhất về lính!
[2] Tức Nhật Ngân và Duy Khánh?

Chốn xa xăm biết người nhớ tôi những gì...


Tiễn người đi [1]
Tác giả: Lam Phương

Người ơi biết đêm nay nữa là mấy đêm qua rồi
Ngồi đây ngắm trăng về soi bóng đêm chơi vơi
Ôi tiếng tơ sao còn vương gợi lại trong giấc mơ
Bóng dáng năm xưa lúc xuân chưa tàn mộng lòng vừa đẹp đôi
Một sớm tinh sương tôi đưa người xa tôi

Người đi ngày qua năm tháng chưa phai mờ lòng ta
Hôm nao nước sông xanh một dòng đưa thuyền mình về đến bến lòng
Ôi xuân đi mau gió cuốn hoa rụng cành tàn mau
Hạnh phúc đã không do lòng người
Sao còn chờ mãi phút ban đầu

Rồi đây chốn xa xăm biết người nhớ tôi những gì
Người ơi có những chiều xuân én bay xôn xao
Mong bóng ai kia hoàng hôn chìm dần trên phím tơ
Thu đến bơ vơ đông qua ngỡ ngàng rồi hè lại buồn sang
Có nhớ thương nhau xin đưa vào trong mơ




[1] Theo bản do Giao Linh ca.

Người ở lại có bao giờ vui...


Tiễn đưa [1]
Tác giả: Lê Đức Long

Khi em về chừng như sang đông
Trời tháng năm mà nghe lành lạnh
Khi em về ngồi nghe biển hát
Chiều qua nhanh như em xa anh

Mai em về mình không đưa nhau
Lời cám ơn giữ lại cho người
Một nụ cười thôi cũng đủ
Mai em về ta không đưa nhau

Làm người ở lại có bao giờ vui khi tình nhân không còn đứng chung đôi
Làm người ở lại bao giờ cũng buồn như nụ quỳnh hương chẳng còn ngát hương

Em đi rồi còn chi em ơi
Bao yêu thương cũng theo người rồi
Em xa rồi trời buồn không hát
Mưa sẽ buồn ai vuốt tóc em

Em đi rồi tình ta tan mau
Và tháng năm phai tàn úa nhàu
Em xa rồi nụ cười đã tắt
Người ở lại có bao giờ vui


[1] Theo bản do Vũ Khanh ca.