29 thg 9, 2012

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi...


Cát bụi [1]
Tác giả: Trịnh Công Sơn [2]

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời mặt trời soi một kiếp rong chơi

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài tiếng động nào gõ nhịp không nguôi

Bao nhiêu năm làm kiếp con người chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy cho trăm năm vào chết một ngày

Mặt trời nào soi sáng tim tôi để tình yêu xoay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi từng ngày qua mỏi ngóng tin vui

Cụm rừng nào lá xác xơ cây từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này vết mực nào xóa bỏ không hay


[1] Theo bản do Khánh Ly ca.
[2] Nội một bản này cũng đủ đánh giá tài năng của ông rồi!

Tôi mong rằng sẽ có ngày đẹp trời yêu thương...


Chấp tay nguyện cầu [1]
Tác giả: Lam Phương

Xin quỳ xuống xin quỳ xuống đây cùng nhau bắt qua nhịp cầu vì ta có chung nỗi sầu và cùng nhau chấp tay [2] nguyện cầu cho những người qua ác mộng còn lại hôm nay cho những người sau chiến cuộc gặp chuyện không may

Ngày từ giã trên chiếc xe đong đầy nước mắt
Mất niềm tin vì mất cả cuộc đời
Tôi đâu biết khi ra đi mang nhiều luyến tiếc
Đâu ai ngờ khi đi rồi là vĩnh biệt quê hương
Cơn lốc nào cơn lốc nào làm cách biệt thân nhân

Con đường mới chúng mình đã qua nhiều năm sống xa quê nhà mồ hôi tưới trên xứ lạ là [3] nhiều năm máu cơm chan hòa
Tôi mong rằng sẽ có ngày đẹp trời yêu thương [4] ta sẽ về ta sẽ về dựng lại quê hương [5]
Ta sẽ về ta sẽ về tìm lại yêu thương
Ta sẽ về ta sẽ về dựng lại quê hương






[1] Theo bản do Thanh Thúy ca.
[2] Việt Nam tự điển (Lê Văn Đức, Lê Ngọc Trụ): CHẤP: úp hai bàn tay lại, cử chỉ lễ phép để chào, thưa, xá. Chấp tay cúi đầu, chấp tay thưa, chấp tay xá./ CHẮP: úp hoặc nắm hay bàn tay vào nhau. Chắp tay vái. hai tay chắp sau lưng.
[3] Thanh Tuyền: và
[4] Thanh Tuyền: quê hương
[5] Thanh Tuyền: tìm lại yêu thương. Cũng là câu kết thúc.

Kỷ niệm xưa muốn chôn vùi đi tan tành...


Một đời tan vỡ [1]
Tác giả: Lam Phương

Tình ơi sao đen như áng mây chiều đông gió heo hút con tim lạnh căm
Đời sương gió bước chân lẻ loi âm thầm giây phút yêu đương xa vời lắm

Tình đầu êm như con sóng ru hồ xanh thoáng đã thấy đau thương thật nhanh
Kỷ niệm xưa muốn chôn vùi đi tan tành cho nhớ thương vơi rồi cũng đành

Tình một đời thì mang lứa dối
Còn tình một đêm sớm bỏ ra đi
Trở về tìm đường xưa chung lối
Chỉ gây khổ thêm mà thôi

Thà cuộc đời như con nước đưa bèo trôi đến lúc có lúc không cũng vậy thôi
Từ đây sẽ vắng câu mộng mơ xa vời đây [2] đó cho qua một kiếp người








[1] Theo bản do Duy Khánh ca.
[2] lần hai: đâu.