31 thg 12, 2010

Đời người mãi âm u...

Như cánh vạc bay [1]
Tác giả: Trịnh Công Sơn

Nắng có hồng bằng đôi môi em mưa có buồn bằng đôi mắt em tóc em từng sợi nhỏ rớt xuống đời làm sóng lênh đênh.
Gió sẽ mừng vì tóc em bay cho mây hờn ngủ trên trên vai vai em gầy guộc nhỏ như cánh vạc về chốn xa xôi.

Nắng có còn hờn ghen môi em mưa có còn buồn trong mắt trong từ lúc đưa em về là biết xa nghìn trùng.

Suối đón từng bàn chân em qua lá hát từ bàn tay thơm tho lá khô vì đợi chờ cũng như đời người mãi âm u. 
Nơi em về ngày vui không em nơi [2] em về trời xanh không em ta nghe nghìn giọt lệ rớt xuống thành hồ nước long lanh.


[1] Theo bản do Khánh Ly ca.
[2] Nay đọc trang web của trường mới biết chắc rằng PT đã sang Mỹ; suốt kể từ ngày gặp nhau lần cuối nơi nhà sách Xuân Thu, đến nay đã hơn 15 năm, dẫu rằng biết “đã” nhưng chưa lúc nào nguôi niềm hy vọng được gặp lại hoặc biết tin nhau; nay niềm hy vọng gặp lại thật là mong manh.  

Lại thêm xuân nữa gieo nhẹ vào mái đầu...

Xuân muộn [1]
Tác giả: Hoài Linh [2]

Nhiều khi mơ ước đi lạc vào Thiên Thai để theo Lưu Nguyễn xa biệt hẳn cõi đời tiên giới không xuân hạ thu đông bốn mùa hoa nở đào tiên dâng điện vút đài cao chín tầng.

Chiều ba mươi Tết ta còn gì cho nhau lại thêm xuân nữa gieo nhẹ vào mái đầu đâu đấy vu vơ vài tiếng pháo giữa lòng quê mẹ [3] còn binh đao thấy hoa xót mai thương đào.

Xuân ơi xuân từ đâu đến ta cố quên em đông tàn đến tìm trần gian nhiều đau khổ rồi chờ bàn tay nhung gấm vuốt ve tươi lòng thế nhân.

Giàu vui mong đón xuân về bằng cao sang nghèo lo xuân đến chân thành bằng tấm lòng chân bước trong đêm tàn ngõ tối giao thừa xuân muộn dạ không vui có người đón xuân quên cười.


[1] Theo bản do Hà Thanh ca.
[2] Không chắc [tạm theo mạng]
[3] Hoàng Oanh: nghèo
Vòng quanh chợ Tết [1]
Tác giả: Lữ Liên

Tết nhất ai ơi cứ lại hoài không tiền tiêu Tết vậy thời tính sao
Tính sao tính sao
Tết nhất làm chi ai bày Tết nhất làm chi lo quần lo áo lo đi chạy tiền người người vui Tết chứ liên miên riêng tôi nghĩ Tết mà điên cái đầu lo nhiều đến nỗi mọc râu năm cùng tháng tận qua cầu xổ xui cũng liều mà xanh xít mấy đít đui [2] để ba ngày Tết vui cười no say rồi sang năm mà ta lại chứ kéo cày
Nghĩ quẩn chứ làm chi thôi đừng nghĩ quẩn chứ làm chi xuống thăm mà chợ Tết mấy ta đi một vòng mua sắm mất công chẳng cần mua sắm mất công xem cho khoái mắt cho lòng dịu êm thoạt vào hàng vải Tây đen cô hàng ngồi kết [3] cười duyên liếc thầm anh Bảy [4] mời khách chứ vào thăm ba mươi lăm một thước ba mươi lăm rẻ rồi
Qua hàng giò chả mấy coi chơi mấy cô gói bánh trông người mà cũng hay
Cô ơi sao Tết chứ năm nay bánh chưng thời có bánh dày cô để đâu
Ông ơi bán hết mấy từ lâu hỏi chi vớ vẩn mất công em trả lời [5]
Len trong đám chợ chứ đông người hàng cam hàng táo ngồi ngoài hàng dưa
[6]


[1] Theo bản băng AVT ca trong Cỏ Mây Xuân 1973 [link1/ bản sau này đề "Chúc xuân" link2].
[2] Tầm nguyên tự điển Việt Nam, Lê Ngọc Trụ, NXB TP.HCM, tr.823: xanh xít đít đui (cing six dix douze Ph. Năm, sáu, mười, mười hai)/ cụm từ nói lên lãi suất cho vay cắt cổ: 20% mỗi tháng (vay 5 đồng thì mỗi tháng phải trả cả vốn lẫn lời là 6 đồng, nếu vay 10 đồng thì phải trả 12)
[3] Tầm nguyên tự điển Việt Nam, Lê Ngọc Trụ, NXB TP.HCM, tr.596: kết (caisse Ph.)/ 2. tủ tiền
[4] Từ điển từ ngữ Nam Bộ, Huỳnh Công Tín, NXB Khoa học xã hội: 1. người có nước da ngăm đen, thường chỉ người có gốc Ấn, gốc Khơ me.
[5] Bản mới: Bánh dày em bán hết ấy từ lâu còn chiếc bánh ú có ông nao xin xơi giùm
Bánh cô gói đã chứ mấy hôm phải khi trở gió trời nồm như bữa nay khách vần đã có hơi tay vất lăn vất lóc lâu ngày nên đã ôi
[6] Khi xưa còn học ở trường THCS Phùng Hưng, Q.11, khi nghe một người bạn thân cùng lớp là Lê Huấn ca bài này, tôi cứ nằn nì chép cho mình. Cho nên dẫu bài vốn hài hước, vui tươi mà riêng tôi nay nghe thì cảm thấy buồn bã, vì nó lại nhắc nhớ về một người bạn xưa mình vô cùng yêu mến mà đã lâu không gặp lại, cùng những kỉ niệm ngày xưa, trong đó có mái trường nay không còn nữa, vì phải nhường chỗ cho một ngân hàng.  

Ôi nhớ xuân nào thuở trời yên vui...

Xuân này con không về [1]
Tác giả: Trịnh Lâm Ngân [2]

Con biết bây giờ mẹ chờ tin con khi thấy mai đào nở vàng bên nương năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về nay én bay đầy trước ngõ mà tin con vẫn xa ngàn xa.

Ôi nhớ xuân nào thuở trời yên vui nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơi [3] bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng trông bánh chưng chờ trời sáng [4] đỏ hây hây những đôi má đào. 

Nếu con không về chắc mẹ buồn lắm mái tranh nghèo không người sửa sang khu vườn thiếu hoa vàng mừng xuân đàn [5] trẻ thơ ngây chờ mong anh trai sẽ đem về cho tà áo mới ba ngày xuân đi khoe xóm giềng [6].

Con biết không về mẹ chờ em trông nhưng nếu con về bạn bè thương mong bao lứa trai cùng chào xuân chiến trường không lẽ riêng mình êm ấm mẹ ơi con xuân này vắng nhà.

Mẹ thương con xin đợi ngày mai...


[1] Theo bản do Duy Khánh ca [link1link2 ].
[2] Lần đầu nghe bài này là từ băng “Duy Khánh hải ngoại số 2”, đã thích; về sau, may mắn thâu được, từ khu băng đĩa Học Lạc [nhà thờ Cha Tam, Chợ Lớn], một cuộn băng gồm nhiều bài xuân cũ của Duy Khánh giống như trong Cỏ Mây Xuân 1973 nhưng theo thứ tự khác và chỉ gồm giọng hát Duy Khánh thôi [trừ bài “Lời đầu năm cho con”, lúc đó không đoán được, nghe na ná như Chế Linh, mãi sau mới biết là giọng ca Duy Nam]. Từ đó, dịp Tết nào cũng cố gắng mở nghe, nghe một mình, “chống lại” những bài hát chúc Xuân, chúc Tết vui vẻ mà vớ vẩn đang ì xèo xung quanh.
[3] Còn đâu? vì người dân bị cấm đốt pháo hàng chục năm rồi, thay vào đó nhà nước đốt pháo bông [lý do “sức khỏe của người dân”, giờ đây tôi nghĩ không thuyết phục lắm, vì thiếu gì giải pháp; còn liên quan đến “an ninh quốc gia” thì…]. Tôi chưa lần nào “bước chân” ra Sài Gòn, thậm chí nhìn về hướng Đầm Sen gần nhà, để ngắm nhìn pháo bông vào đêm giao thừa [vì pháo bông chỉ có “sắc” mà thiếu “hương”], tất nhiên cũng không coi trên ti-vi [vì nó chỉ là những điểm sáng nhỏ bé vô hồn trên màn hình mà thôi, thời nay muốn coi lúc nào mà không được].
[4] Cảnh này, cùng với nhiều cảnh tượng Tết khác, cũng dần dần ít thấy; vả chăng ngày nay bánh chưng, và các thức ăn khác, thường chỉ ăn vào dịp Tết, như hạt dưa, dưa hấu, củ kiệu, v.v hầu như bán quanh năm. Xã hội thay đổi, không khí Tết cũng thay đổi: trở nên đơn điệu, cũng chỉ là ăn nhậu, vui chơi như các dạng tiệc tùng khác trong năm mà thôi. Sẵn dịp nói luôn, Tết là phong tục tập quán của dân tộc, là niềm vui chung của cộng đồng, nên phải do tất cả người dân cùng tham gia tổ chức và hưởng thụ, chứ… [hiện nay, nhiều lễ hội, các dạng, đều do một nhóm người nào đó tổ chức theo kiểu “sân khấu hóa”; kết quả dân địa phương chỉ biết … “đứng nhìn”]
[5] Duy Khánh hải ngoại số 2: bầy
[6] Chữ “xóm giềng” này trong bản mới được luyến đầy “kĩ thuật”.