22 thg 12, 2010

Người hỡi tôi biết yêu là khổ...

Hồi chuông xóm đạo [1]
Tác giả: Anh Bằng [2]

Người hỡi tôi biết yêu là khổ xin kể lại chuyện xưa lưu bút trong nhật ký chiều nay nghe hồi chuông xóm đạo vẫn nhớ thương và buồn.
Chuyện mười trăm trôi qua khi em còn đến trường tuổi đời đẹp như thơ hoa bướm mộng mơ
Ngày xưa tôi còn dại khờ yêu em chẳng dám hẹn hò đôi câu
Ngày xưa em xinh đẹp mỹ miều tóc thề buột cheo leo yêu quá là yêu
Ngày xưa tôi học thì lười thương em chỉ nhớ nụ cười môi em.

Trường em ngó qua gác chuông nhà thờ Chúa Nhật em xem lễ tôi học bài vu vơ
Giờ tan lễ hai đứa chung đường về em thẹn thùng không nói tôi đứng lại không đi.

Rồi mười năm trôi êm hoa trắng cài áo tím không từ giã một lời từng hồi chuông xóm đạo rộn ràng mừng thánh lễ áo tím ngày vu quy.


[1] Theo bản do Mạnh Đình ca.
[2] Phổ thơ Kiên Giang [xem thêm link1 ]

Tàn rồi bao kỉ niệm xa xưa...

Hoa trắng thôi cài trên áo tím [1]
Tác giả: Anh Bằng [2]

Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ngự trên trời
Trong lòng con giữ màu hoa trắng
Cứu rỗi linh hồn con Chúa ơi [3]

Hoa trắng thôi cài trên áo tím từ ngày binh lửa ngập quê hương luyến thương chan chứa miền quê mẹ sông nước phù sa gợi tình
Lâu quá không về thăm xóm cũ để nhìn mây chiều nhẹ êm trôi để nghe khe khẽ lời em nguyện  đôi bóng vai kề một lối đi.

Từ khi giặc ruồng qua xóm đạo mấy lần anh đến lối quen xưa tìm tà áo em thơ tìm màu tím tôi mơ tìm hàng tre cây đa xiêu đầu làng [4]
Pháo hồng đưa chuyến đò sang sông áo tím ngày xưa đi lấy chồng chuông đổ ngân vang hồi vĩnh biệt đưa em về bến đục hay trong. 

Hoa trắng thôi cài trên áo tím tàn rồi bao kỉ niệm xa xưa núi xanh sóng biếc còn rơi lệ hoa trắng nay thành hoa cố nhân.


[1] Theo bản do Thanh Thúy ca.
[2] Phổ thơ Kiên Giang [xem thêm link1]
[3] Hoàng Oanh:
Lâu lắm không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa cháy quê hương
Khói bom che lấp vùng quê mẹ 
Che cả người thương nóc giáo đường

[4] Hương Lan: anh làm chiến sĩ giữ quê hương giữ màu áo tôi thương giữ màu tím tôi mơ giữ hàng tre cây đa xiêu đầu làng 

Hoa trắng thôi cài trên áo tím [1]
Tác giả: Kiên Giang [2]

Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa xóa không gian
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương, nóc giáo đường

Mười năm trước, em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh

Trường anh ngó mặt giáo đường
Gác chuông thương nhớ lầu chuông
U buồn thay! Chuông nhạc đạo
Rộn rã thay! Chuông nhà trường

Lần lữa anh ghiền nghe tiếng chuông
Làm thơ sầu mộng dệt tình thương
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường

Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ, em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thùng, anh đứng lại không đi

Sau mười năm lẻ anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy

Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm khối tuyệt tình
- Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Thôi còn đâu nữa tuổi băng trinh

Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngang, cách mấy sông
Anh vẫn yêu người em áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng

Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ màu áo tím, người yêu cũ
Giữ cả lầu chuông, nóc giáo đường

Mặc dù em chẳng còn xem lễ
Ở giáo đường u tịch chốn xưa
Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh
Nghe chuông truy niệm mối tình thơ

Màu gạch nhà thờ còn đỏ thắm
Như tình nồng thắm thuở ban đầu
Nhưng rồi sau chuyến vu quy ấy
Áo tím nàng thơ đã nhạt màu

Ba năm sau chiếc xe hoa cũ
Chở áo tím về trong áo quan
Chuông đạo ngân vang hồi vĩnh biệt
Khi anh ngồi kết vòng hoa tang

Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh
Từng cài trên áo tím ngây thơ
Hôm nay vẫn đoá hoa màu trắng
Anh kết tình tang gởi xuống mồ

Lâu quá không về thăm xóm đạo
Không còn đứng nép ở lầu chuông
Những khi chuông đổ anh liên tưởng
Người cũ cầu kinh giữa giáo đường

"Lạy Chúa! con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ở trên cao
Trong lòng còn giữa màu hoa trắng
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi!"

Bến Tre, 14.11.1958


[1] Bài thơ này theo bản in trên tạp chí Đương thời số 25 (49), tr. 12 [xem thêm link1]
[2] Bài này được Anh Bằng phổ nhạc, hai bài Hoa trắng thôi cài trên áo tím [link2] và Hồi chuông xóm đạo [link3]

Cuộc đời là hạnh phúc...

Vì tôi là linh mục [1] 
Tác giả: Nguyễn Đức Quang [2]

Vì tôi là linh mục không mặc chiếc áo dòng nên suốt đời hiu quạnh nên suốt đời lang thang
Vì tôi là linh mục có được một tín đồ nhưng không là thánh thần nên tín đồ đi hoang
Vì tôi là linh mục giảng lời tình nhân gian nên không còn tiếng khóc nên không còn tiếng trách nên không biết kêu than nên tôi rất bơ vơ nên tôi rất dại khờ

Vì tôi là linh mục không mặc chiếc áo dòng nên suốt đời hiu quạnh nên suốt đời lang thang
Vì tôi là linh mục có được một tín đồ nhưng không là thánh thần nên tín đồ đi hoang
Vì tôi là linh mục cuộc [3] đời là hạnh phúc nên tin lời thiếu nữ như tin vào nước Chúa câu kinh sớm chưa yêu câu kinh tối chưa mê vẫn mất mát ê chề.

Mất vì tin tín đồ là người tình có ngờ đâu người tình là ác quỷ ác quỷ đầy quyền năng giam tôi trong tín đồ tín đồ là người tình người tình bỏ tôi đi thiêu hủy lòng tin si người tình bỏ tôi đi thiêu hủy lời kinh xưa người tình bỏ tôi đi giáo đường buồn lê thê lời chia xa.

Vì tôi là linh mục chưa rửa tội bao giờ nên âm thầm qua đời tội ác còn trong tôi
Vì tôi là linh mục vì tôi là linh mục người ơi một linh mục rất dại khờ.


[1] Theo bản do Tuấn Anh ca
[2] Phổ thơ Nguyễn Tất Nhiên
[3] Khánh Ly: tưởng [có lý hơn]

Nhớ hoài người tôi đã thương...

Tà áo đêm Noel [1]
Tác giả: Tuấn Lê

Tiền đồn biên giới heo hút trong màn tối vài đóm hỏa châu le lói soi cuối trời trầm trầm chuông ngân đâu đây nghe buồn tênh ánh sao hiền lấp lánh báo tin lành Chúa sinh.

Kỷ niệm năm ấy trong phút giây chợt đến tà áo màu xanh tha thướt đi lễ đêm nàng quì bên me [2] đôi mắt nhung huyền xinh chấp tay nguyện Kinh Thánh thầm mơ tôi ước se mộng lành.

Tôi đã được yêu e mình còn xa cách lối đạo đời ngăn đôi đứa đôi nơi nhưng mà tôi tin có Chúa Trời.
Tôi đi đi vì chiến cuộc quê hương áo học sinh nhuốm bụi đường nhớ hoài người tôi đã thương.

Từ miền khu chiến trông ánh sao mà nhớ tà áo màu xanh năm ấy em vẫn chờ một mùa Noel hai đứa nghe niềm vui hát chung một ca khúc "Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời".


[1] Theo bản do Duy Khánh ca.
[2] Tức “mẹ”

Xin đem nguồn vui tới...

Lá thư trần thế [1]
Tác giả: Hoài Linh

Lạy chúa con là lính trận ngoài biên vì xa thành phố xa quá nên quên đêm nay ngôi Hai trời xuống ánh sao lung linh muôn màu con tưởng hỏa châu soi tuyến đầu.

Lạy chúa con là thiếu phụ miền quê chồng con vì nước nên đã ra đi hai ba năm chưa thỏa chí hết thu qua xuân sang hè con đợi tàn đông mới tin về.

Đạn xé không trung đêm đừng đêm vẫn nghe từng lớp trai đi cho ngày mai vẫn đi
Đêm nay người xuống đời xin đem nguồn vui tới những đôi môi cằn cỗi lâu không cười [2].

Lạy chúa con còn lứa tuổi học sinh vì cha là lính con thiết tha xin an vui cho người đầu tuyến trẻ thơ yên tâm sách đèn để mẹ hiền con hết ưu phiền.



[1] Theo bản do Duy Khánh, Thanh Tuyền và Bạch Quyên ca.
[2] Ngọc Minh: những đôi môi lạnh đã lâu không cười

Về đây chi hỡi người...

Tha La xóm đạo [1]
Tác giả: Dzũng Chinh [2]

Đây suối rừng xanh đồn quanh đầy mây trắng nghìn hoa với cây lành còn gì viễn khách về đây chi hỡi người đất Việt giặc tràn lan biết Tha La hận căm nhẹ bước gặp cụ già ngạo nghễ đang ngóng gió em chẳng biết gì ư cười run run râu trắng đã từ bao năm qua khói loạn phủ mịt mù.

Khách về chi đây nghe tiếng hát khách hận do đây buồn tiếng hờn ai oán cời ra áo một chiều thu lửa dậy
Nghe não nùng chưa Tha La buồn tiên kiếp Tha La giận mùa thu ôi khi hết giặc xong hãy về thăm Tha La có trái ngọt cây lành.

Cây lá ngẩn ngơ nằm trên nghìn hoa máu làm hoen cả ven rừng lòng người viễn khách bỗng dưng tê tái lạnh với rừng già mong manh đám mây tang phủ quanh trời tối về bàng hoàng lạnh dài đôi khúc hát vang giữa chiến trường xa giặc đang gieo tan tóc từng đoàn trai ra đi đã thề chẳng về nhà.




[1] Theo bản do Phương Dung ca.
[2] Phổ thơ Vũ Anh Khanh [xem thêm link1link2link3]

Lòng ngây ngất và buồn xưa lây lất...

Hận Tha La [1]
Tác giả: Sơn Thảo [2]

Ðây Tha La đây xóm đạo tiêu điều cây đồn quanh hận thù dâng ai oán đây mênh mông Tha La buồn quạnh quẽ kìa rừng cây trái ngọt khách một dạo về thăm xóm lòng ngây ngất và buồn xưa lây lất miệng hoa máu rưng sầu.

Ðây Tha La đây xóm đạo hoang tàn mây trời vây quanh màu tang khói lửa bao năm qua Tha La còn chờ đó đoàn người đi giết thù đã hẹn thề từ dạo ấy lòng viễn khách bồi hồi như thương tiếc mùa thu nắng hanh vàng.

Tha La ơi xóm đạo ơi còn đâu nữa chiếc áo ngày xưa đành khép kín khoác vào bộ chinh y lòng hờn căm một chiều xưa lửa dậy nghe não nùng chưa Tha La sầu quốc biến xóm đạo chất hận thù.

Ðây Tha La đây xóm đạo yên lành đây còn đây một rừng xanh suối mát Tha La ơi khi nao giặc tan hết ngày vui xưa trở lại khách sẽ hẹn về thăm xóm buồn lây lất và buồn xưa chất ngất hận kia đến bao giờ.


[1] Theo bản do Thanh Tuyền ca.
[2] Phổ thơ Vũ Anh Khanh [xem thêm link1]

Mình đã già hơn xưa...

Hai năm tình lận đận [1]
Tác giả: Phạm Duy [2]

Hai năm tình lận đận hai đứa cùng xanh xao hai năm trời mùa lạnh cùng thở dài như nhau
Hai năm tình lận đận hai đứa cùng hư hao hai năm tình lận đận hai đứa đành xa nhau.

Em xưa còn thắt bím nuôi dưỡng thêm ngây thơ anh xưa còn luýnh quýnh giữa sân trường trao thư
Em thường hay mắt liếc anh thường ngóng cổ cao ngoài đường em bước chậm quán chiều anh nôn nao.

Hai năm tình lận đận hai đứa cùng xanh xao hai năm trời mùa lạnh cùng thở dài như nhau
Hai năm tình lận đận hai đứa cùng hư hao hai năm tình lận đận hai đứa đành xa nhau.

Em bây giờ có lẽ toan tính chuyện lọc lừa anh bây giờ có lẽ xin làm người tình thua chuông nhà thờ đổ mệt tượng Chúa gầy hơn xưa Chúa bây giờ có lẽ xuống trần gian trong mưa.

Anh bây giờ có lẽ thiết tha hơn tín đồ xin làm cây thánh giá trên nóc cao nhà thờ cô đơn nhìn bụi bặm xanh xác rêu phủ mờ trước ngày lên ngôi Chúa ai chắc không dại khờ.

Hai năm tình lận đận hai đứa già hơn xưa hai năm tình lận đận mình đã già hơn xưa.


[1] Theo bản do Vũ Khanh ca.
[2] Phổ thơ Nguyễn Tất Nhiên [xem thêm link1link2]

Bao kỷ niệm chôn kín...


Chuyện tình buồn [1]

Tác giả: Phạm Duy [2]

Năm năm rồi không gặp từ khi em lấy chồng anh dặm trường mê mải đời chia như những [3] nhánh sông
Phong thư tình ngây dại và môi vai rất mềm những hẹn hò cuống quýt trên lối xưa thiên đàng [4].

Ngày nhà em pháo nổ anh cuộn mình trong chăn như con sâu làm tổ trong trái vải cô đơn
Ngày nhà em pháo nổ tâm hồn anh nhuốm máu ôi nhát chém hư vô ôi nhát chém hư vô.

Năm năm rồi đi biệt đường xưa chưa lối về trong đìu hiu gió cuốn nằm chơ vơ gác chuông
Năm năm rồi cách biệt cỏ hoang sân giáo đường Chúa buồn trên thánh giá mắt nhạt nhòa mưa qua.

Ngồi bâng khuâng nhớ biển bên [5] bãi đời quạnh hiu anh mang lòng [6] thủy thủ cùng năm tháng phiêu du
Anh một đời rong ruổi em tay bế tay bồng chiều hắt hiu xóm đạo hồi chuông giáo đường vang.

Năm năm rồi không gặp từ khi em lấy chồng bao kỷ niệm chôn kín dường như đã lãng quên
Năm năm rồi trở lại một màu tang ngút trời thương người em năm cũ thương góa phụ bên song [7].



[1] Theo bản do Thái Thanh ca.
[2] Phổ thơ Phạm Văn Bình [xem thêm link1]
[3] Chế Linh: không có chữ “những”
[4] Chế Linh: đường [cũng vậy]
[5] Chế Linh: trên
[6] Chế Linh: hồn
[7] Tức “song cửa”

Giờ không em sỏi đá u buồn...

Thành phố buồn [1]
Tác giả: Lam Phương

Thành phố nào nhớ không em nơi chúng mình tìm phút êm đềm thành phố nào vừa đi đã mỏi đường quanh co quyện gốc thông già chiều đan tay nghe nắng chan hòa nắng hôn nhẹ làm hồng môi em mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn.

Một sáng nào nhớ không em ngày Chúa nhật ngày của riêng mình thành phố buồn nằm nghe khói tỏa người lưa thưa chìm dưới sương mù quỳ bên em trong góc giáo đường tiếng kinh cầu đẹp mộng yêu đương Chúa thương tình sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.

Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời đau buồn em khóc chia phôi anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn lắm tơ vương cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn và con đường ngày xưa lá đổ giờ không em sỏi đá u buồn giờ không em hoang vắng phố phường tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương tiễn đưa người quên núi đồi quên cả tình yêu.


[1] Theo bản do Chế Linh ca [bản trong album “Thói đời” là xuất sắc]