13 thg 2, 2011

Mắt buồn quá chao ôi cuộc đời...


Qua mấy ngõ hoa [1]
Tác giả: Châu Đình An [2]

Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi o nớ chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ôi là tội

Tay bối rối nhớ sao là nhớ
Bạn thương ai sao dẫm đường tà
Mắt tìm ra ong bướm thương hoa
Mắt buồn quá chao ôi cuộc đời

Đi một mình tim sẽ mồ côi
Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp
Để tóc rối cần chi phải kẹp
Cho sợi buồn theo nắng lung linh

Em có nhớ tháng năm còn bé
Mẹ ta ru qua buổi chiều hè
Tiếng mẹ hát nghe xót xa đưa
Em còn nhớ bước chân về ngõ hoa



[1] Theo bản do Thanh Tuyền ca [khi xưa, hơn 20 năm trước, tôi nghe bài này trong băng Tiếng hát Thanh Tuyền, nhớ mài mại là số 7, gồm các bài Mười năm tình cũ, Có điều gì hình như niềm tuyệt vọng, v.v; lời giới thiệu và nhạc dạo một số bài in dấu trong hồn. Sau này tôi đã cố tìm lại nhưng chưa ra, nên nội dung và tác giả thì chỉ ghi theo trí nhớ, không chắc]. BỔ SUNG: ngày 16/10/2011, tìm được bài này rồi, nên chỉnh lại:

Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi o nớ chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ôi là tội

Tay bối rối nhớ sao là nhớ
Bạn thương ai sao dẫm đường tà
Mắt tìm ra ong bướm hương hoa
Mắt giọt ngắn than ôi cuộc đời

Đi một mình tim ấm sẽ mồ côi
Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp
Để tóc rối cần chi phải kẹp
Cho sợi buồn theo nắng lung linh

Em có nhớ tháng năm còn bé
Mẹ ta ru qua buổi chiều hè
Tiếng mẹ hát nghe xót xa đưa
Em còn nhớ bước chân về ngõ hoa

[2] Phổ thơ Mường Mán link
Có một lần tôi đi photocopy một bài mà tôi viết chung với An Chi. Khi nhìn thấy tên tôi đặt cạnh tên An Chi, người thợ đứng máy ngạc nhiên hỏi tôi: “Thế ra chú quen cả đến cụ An Chi?” Quả có nhiều người hình dung An Chi là một cụ già đầu bạc trán hói, thông kim bác cổ, suốt ngày vùi đầu trong những đống sách cũ kỹ. Trong trí tưởng tượng của họ, An Chi gần như là một nhân vật huyền thoại, khó lòng có thật trong cuộc sống còn nhiều hàng dỏm, sách dỏm, và trí thức dỏm này.

An Chi (cũng là Huệ Thiên, một bút danh khác do nói lái cái tên thật Thiện Hoa mà thành) chưa phải là một cụ già. Hồi bắt đầu viết cho Kiến thức ngày nay (1990), anh chỉ mới vượt qua tuổi năm mươi. Anh vốn là học sinh trường Chasseloup-Laubat ở Sài Gòn. Khi hiệp định Genève được ký kết, anh quyết định chọn miền Bắc, và đã kịp mua vé máy bay ra Hải Phòng trước khi chấm dứt thời hạn 300 ngày, trong tay có thư giới thiệu của Đảng uỷ đặc khu (vì anh tham gia đoàn thể học sinh kháng chiến ở Sài Gòn). Nhưng anh không thấy cần dùng giấy tờ này, và có lẽ đó là một trong những nguyên nhân chính của những chuyện không may của anh sau này, vì thời bấy giờ còn có những người (tuy ít ỏi) không tin rằng có thể có những thanh niên con nhà khá giả lại đi chọn miền Bắc nếu không có ý đồ đen tối nào đó. Sau khi tốt nghiệp Trường Sư phạm Trung cấp Trung ương (Cầu Giấy, Hà Nội), anh đi dạy cấp hai ở Thái Bình. Nhưng chỉ sáu năm sau, vì bị coi là có những tư tưởng lệch lạc, anh bị thải hồi, và vì hoàn toàn không nơi nương tựa, anh phải ở nhờ nhà một bác cấp dưỡng tốt bụng. Sau đó anh xin được làm hợp đồng trong Trường bồi dưỡng giáo viên của tỉnh, chuyên mua than củi muối gạo cho trường, cho đến khi được Bộ nội vụ triệu tập lên Hoà Bình học lớp chính trị của Trường 20/7 “dành cho cán bộ miền Nam vì lý do này hay lý do khác không còn trong biên chế nhà nước”. Sau đó anh trở về Hà Nội học nghề thợ nguội và thợ tiện ở nhà máy xe đạp Thống Nhất rồi phụ trách bổ túc văn hoá tại nhà máy. Từ năm 1972, anh được chuyển đến Trường Học sinh miền Nam số 8 ở Tam Đảo (Vĩnh Phú). Đến khi miền Nam giải phóng, anh được chuyển vào Sở giáo dục Thành phố Hồ Chí Minh rồi Phòng giáo dục quận Một làm nhiều công tác khác nhau, rồi đến 1984 anh xin về hưu non để dành hết thì giờ cho việc đọc sách và nghiên cứu những vấn đề mà anh đã quan tâm từ hai mươi năm trước, nghĩa là từ khi anh bị thải hồi.

An Chi bao giờ cũng nuôi một niềm tri ân chân thành và sâu xa đối với những người lãnh đạo đã thải hồi anh vì chính nhờ họ mà anh được bắt tay vào một việc xưa nay vẫn là ước mơ tha thiết nhất của đời anh: học, học thực sự, học để biết, để trở thành người có ích, chứ không phải để có bằng này bằng nọ hay danh vị này danh vị khác. Từ khi được giải phóng ra khỏi công việc giảng dạy ở nhà trường, anh dành tất cả thời gian không phải đi mua than củi hay gạo muối để lao vào học, học cho kỳ được những gì mình vẫn thèm biết mà trước khi vì phải soạn bài, chấm bài và lên lớp giảng nên chưa làm được. Thoạt tiên, anh vớ được một cuốn thượng của bộ Từ Hải và một một cuốn tự điển chữ Hán dành cho học sinh của nhóm Phương Nghị. Rồi từ đó trở đi, suốt gần 30 năm anh không ngừng tìm kiếm sách vở để học thêm về các khoa học xã hội và nhân văn, dù là trong khi làm thợ nguội, đi học tập chính trị, hay chạy việc hành chính, anh đều dành hết tâm trí cho việc học. Và cũng như thói thường, càng học thì lại càng thấy mình biết quá ít, cho nên anh chỉ thấy mình được sống thực sự sau khi đã về hưu non và được ngồi suốt ngày bên bàn viết, giữa mấy ngàn pho sách yêu quí mà anh đã tích luỹ được trong bấy nhiêu năm.

Từ khi ban biên tập tạp chí Kiến thức ngày nay giao cho An Chi phụ trách chuyên mục Chuyện Đông chuyện Tây, anh đã dành khá nhiều thì giờ để trả lời cho những bạn đọc thấy cần thoả mãn những mối băn khoăn về chữ nghĩa và về tri thức nói chung, vì anh thấy đây là một công việc có ích cho nhiều người, mặc dù công việc này có làm cho anh sao nhãng ít nhiều những vấn đề mà anh chuyên tâm nghiên cứu từ lâu, nhất là những vấn đề về lịch sử tiếng Việt. Và tuy anh biết rất rõ rằng thời nay không có ai có thể tự cho mình là “nhà bách khoa” cái gì cũng biết, những câu trả lời của anh trên tạp chí đã làm thoả mãn được phần đông độc giả vì đó đều là kết quả của một quá trình tra cứu nghiêm túc, đầy tinh thần trách nhiệm đối với khoa học và đối với những người đã có lòng tin cậy mình. Thêm vào đó là lời văn trong sáng, đĩnh đạc, nhiều khi dí dỏm một cách nhã nhặn và tuệ minh, làm cho việc đọc anh trở thành một lạc thú thanh tao.

Dĩ nhiên tôi không dám nói rằng An Chi bao giờ cũng đúng. Errare humanum est.  Không phải anh bao giờ cũng tìm được cách trả lời tối ưu có thể làm hài lòng những chuyên gia khó tính. Nhưng tôi tin chắc rằng một người đọc trung bình như tôi, khi đọc xong một đoạn giải đáp của An Chi, ít nhất cũng thấy mình biết thêm được một cái gì bổ ích, và đó quả thật là điều tối đa có thể chờ mong ở một tạp chí dành cho quần chúng rộng rãi như Kiến thức ngày nay.

Nói như vậy không có nghĩa là trong những bài trả lời ngắn gọn của An Chi không loé lên những tia sáng của một tài năng chân chính. Những ý kiến của An Chi về gốc Hán của yếu tố “kẻ” đứng trước những địa danh mà có người tưởng là “Nôm” như Kẻ Sặt, Kẻ Noi (do chữ Giới 界: xem KTNN 229); về gốc Hán của chữ chiềng (do chữ Trình 呈: xem KTNN 225) mà có người cho là dùng để chỉ công xã nông thôn cuối thời Hùng Vương; việc anh cải chính những chỗ sai quan trọng của Từ điển Bách khoa Việt Nam về quốc hiệu Đại Nam mà Từ điển Bách khoa Việt Nam nói là do Gia Long đặt (KTNN 212); sự sai trái của cách nói “sau Công nguyên” (KTNN 219) và rất nhiều chuyện khác nữa, được anh chứng minh và trình bày một cách đủ sức thuyết phục để ngay các chuyên gia cũng phải tán thành.

Nhiều bài giải đáp của An Chi làm cho người đọc thấy hé mở ra những luận điểm khoa học quan trọng và thú vị, khiến họ phải lấy làm lạ mà tự hỏi tại sao nó không được anh trình bày thành những chuyên luận. Ta hãy yên tâm chờ đợi. Những người như An Chi thường rất khó tính đối với bản thân. Rồi sẽ có ngày những chuyên luận ấy đủ sức chín muồi để tác giả thấy có thể đem nó ra đóng góp vào nền khoa học nhân văn của đất nước. Nhưng dù chỉ có mấy tập Chuyện Đông chuyện Tây không thôi thì tôi cũng thấy học được của anh rất nhiều rồi. Vả chăng chính cuộc đời của An Chi cũng đã là một tấm gương sáng chói của ý chí vượt qua mọi nỗi gian truân để đạt đến một đỉnh cao của tri thức. 

CAO XUÂN HẠO

6 thg 2, 2011

Kỉ niệm xưa kỉ niệm buồn biết mấy…

Hôm nay tranh thủ xem lướt DVD về buổi họp mặt các bạn bè cùng học khóa 1987 – 1990 trường Mạc Đĩnh Chi [có sự tham gia của một số thầy cô cũ] trên mạng, hình ảnh nay gợi kỉ niệm xưa khiến lòng buồn gấp bội. Tôi chợt nhớ tới ngày đầu tiên đến trường: hôm đó, theo lời thông báo của trường “triệu tập” riêng những bạn Đoàn viên đến trường sớm để “sinh hoạt”, tôi ngây thơ háo hức vào lớp. Nơi đó, một ông thầy trẻ, tên Nguyễn Đắc Kỳ Chương [1], dạy chúng tôi hát bài Nối vòng tay lớn. Từ đó, mỗi lần nghe bài này là tôi nhớ về không khí riêng ngày đó, rồi thì trong óc hiện lên những kí ức bất chợt về mái trường, bạn bè và thầy cô mình. Nay các bạn làm DVD lồng tiếng bài này phải chăng cùng chung kí ức và kỉ niệm [2]?


[1] Tôi cũng không nhớ chắc họ tên Thầy, vì rằng Thầy chỉ dạy có bài này. Nghe nói, sau đó Thầy phải đi nghĩa vụ quân sự.
[2] Tôi thật ra chỉ định xem lướt DVD này vì tôi biết nó sẽ gợi cho mình biết bao kỉ niệm cần có thời gian và không gian thích hợp để tiếp nhận. Ngờ đâu, chỉ cái nhấp chuột thứ hai lại đúng vào bài hát này, nên phải bày tỏ tâm hồn lập tức và cũng không dám coi thêm. 

3 thg 2, 2011

Võ Thiện Hoa - Huệ Thiên - An Chi


Tiểu sử học giả An Chi - Huệ Thiên - Võ Thiện Hoa [1]

An Chi [2]
Tên Việt Nam: Võ Thiện Hoa
Tên Pháp: Emile Pierre Lucatos
Bút hiệu khác: Huệ Thiên
Ngày sinh: 27/11/1935
Nơi sinh: Sài Gòn
Quê quán: Bình Hòa xã, Gia Định (nay thuộc Bình Thạnh, TP.HCM)
Tháng 5/1955: vượt tuyến ra Bắc
Từ 7/1955 – 7/1956: đi Thanh niên xung phong theo lời kêu gọi của Phòng Miền Nam, Bộ Giáo dục
Từ 1956 – 1959: học trường Sư phạm Trung cấp Trung ương
Từ 1959 – 1965: dạy cấp 2 ở Thái Bình
Từ 1966 – 1968: làm tạp vụ ở nhà ăn của trường Bồi dưỡng cán bộ giáo viên tỉnh Thái Bình
Từ 1968 – 1969: học lớp chính trị trường 20-7 của Bộ nội vụ ở Xứ Mường (Hòa Bình [3])
Từ 1969 – 1972: học nghề nguội, sau qua nghề tiện rồi phụ trách bổ túc văn hóa ở Nhà máy Xe đạp Thống Nhất (Hà Nội)
Từ 1972 – 1975: phụ trách thư viện ở trường Học sinh Miền Nam số 8 (Tam Đảo)
Tháng 8/1975: trở về Nam
Từ 1975 – 1984: công tác ở ngành giáo dục Q1, TP.HCM rồi về hưu non [4]
Năm 1990: cộng tác với tạp chí Kiến thức ngày nay rồi phụ trách chuyên mục Chuyện Đông chuyện Tây của tạp chí này từ năm 1992 đến nay [5].


[1] Ông là người mà tôi hâm mộ vào bậc nhất; vì vậy, tôi ước muốn chia sẻ thông tin mình có được về ông với những người cùng yêu thích ông.
[2] Bản tiểu sử này dựa theo các cuốn Chuyện Đông chuyện Tây.
[3] Những tiếng trống qua cửa các nhà sấm in nhầm thành “Thái Bình”
[4] Những tiếng trống qua cửa các nhà sấm có thêm câu “để đọc sách và nuôi chim kiểng chơi”
[5] Kết thúc vào năm 2007, Kiến thức ngày nay số 624