28 thg 11, 2010

Tâm tư thương hoài ngàn năm...


Thương hoài ngàn năm [1]
Tác giả: Phạm Mạnh Cương

Ngàn năm thương hoài một bóng người thôi
Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai
Trăng khuyết rồi có khi đầy
Ngăn cách rồi cũng sum vầy
Mây bay bay hoài ngàn năm

Lòng như con thuyền đổ bến tình yêu
Ngại gió mưa nhiều thuyền vẫn còn neo
Ai đó dù có hững hờ
Ai đó dù đã âm thầm
Ra đi ôm trọn niềm thương [2]

Thương hoài ôi ngàn năm còn đó
Đá mòn mà tình có mòn đâu
Tình đầu là tình cuối người ơi
Suốt đời mình nguyện câu lứa đôi

Thời gian âm thầm như nước về khơi
Lòng trót yêu rồi tình khó đổi thay
Hoa thắm [3] rồi có khi tàn
Tình ấy chỉ đến một lần
Tâm tư thương hoài ngàn năm



[1] Theo bản do Hương Lan ca [lần đầu tiên nghe là bản do Hương Lan ca, do người lớn nói cho biết chứ lúc đó chưa biết phân biệt giọng] 
[2] Phương Lam, Chế Linh: ra đi mang nợ trùng dương [không hợp lý, có hơi hướng “hải ngoại”]
[3] Phương Lam: hoa trắng [không hợp lý]