21 thg 12, 2010

Thương em nói sao cho vừa...

Người em xóm đạo [1]
Tác giả: Bằng Giang

Ngày xưa tôi có người yêu rất đẹp ở xóm đạo những [2] buổi tan trường thường hay tìm nhau [3] xây [4] mơ ước ngày sau nhặt cành hoa trắng thiết tha tôi cài lên trên áo lụa xanh [5] màu tím say sưa trao nhau kỷ niệm phút giây ban đầu tình ta sẽ dài lâu như hoa trắng không phai màu.

Một hôm tôi đến tìm em để từ giã lên đường gửi lại phố phường chuyện đôi mình thương mai xa cách ngàn phương cuộc đời sương gió chiến chinh [6] nơi miền xa qua những vùng xa lạ quá quê hương bao la những chiều đóng quân ven rừng gặp hoa trắng ngày xưa thương em nói sao cho vừa [7].

Nhưng có ai đâu ngờ một chiều mưa lộng gió người em đã ra đi [8] không nói lời biệt ly trường xưa giờ vắng bóng xóm đạo hết chờ mong
Ôi xót thương vô bờ giặc về gieo sầu nhớ mang theo xác em thơ [9] bao ước hẹn ngày xưa chuyện vui buồn hai đứa giờ còn riêng mình tôi.

Về đây hoa lá cỏ cây cũng buồn theo tháng ngày trở lại xóm đạo còn đâu người yêu ôi hoang vắng đìu hiu nhặt cành hoa trắng xót xa tôi cài lên trên nấm mộ xanh cỏ lá em ơi em ơi nhớ hoài nhớ nhau [10] muôn đời vì chinh chiến [11] ngược xuôi nên em cách xa tôi rồi.


[1] Theo bản cho Duy Khánh ca.
[2] Chế Linh: không có “những” [toàn bài đổi nhiều quá!]
[3] Chế Linh: hẹn nhau
[4] Chế Linh: hay
[5] Chế Linh: xưa
[6] Chế Linh: sương gió gió sương
[7] Chế Linh: những chiều nhớ em vô vàn chuyện hoa trắng ngày xưa
[8] Chế Linh: nhưng em thoát xa rồi
[9] Chế Linh: lời yêu chưa kịp nói nhưng em đã ra đi
[10] Chế Linh: em
[11] Chế Linh: sương gió