31 thg 3, 2011

Bạn bè ngày xưa tháng năm cách biệt dặm ngàn...

Hôm nay thật là một ngày vui; tôi đã gặp lại, đúng hơn là liên lạc được, một người bạn học thời xưa, một người bạn mình hằng yêu mến và mong nhớ: Lê Huấn. Kỉ niệm thì nhiều, nhưng nhớ bất chợt là bài hát này. Khi xưa, bạn có hỏi mình biết bài “Huyền sử ca một người mang tên Quốc” (đại khái) không, còn kể cho mình nghe là coi băng Duy Khánh ca, "có hình cờ ba sọc nữa". Lúc đó, khoảng năm 1986 – 1987, chỉ có “con nhà giàu” như bạn mới có băng mà coi chứ còn tôi thì…; nhưng tôi nhớ hoài. Khi vào học trung học ở Mạc Đĩnh Chi, còn bạn học Nam Kỳ Khởi Nghĩa, tôi thường hay hát thầm bài này “… mẹ yêu theo gương người trước chọn lời…” (chỉ biết được mấy câu, hình như do bạn dạy?). Nhắc đến tên trường NKNN, tôi lại nhớ đến ngày bạn, cùng một vài bạn khác (Tiến?) qua trường Mạc Đĩnh Chi thăm tôi. Rồi sao này gặp nhau ở Đại học Bách Khoa, tình cảm hình như lạt phai, có lẽ do ít liên lạc và gặp gỡ. Nhưng những năm sau này tôi thường hay nằm mơ thấy bạn, nhất là những khi đi ngang chỗ nhà bạn ngày xưa nơi chợ Chim Xanh, đường Bình Thới, có bạn Trúc ở gần nhà, Đoàn Bá Thọ ở hẻm đối diện. Trong giấc mơ tôi thường mong có số điện thoại của bạn, nhưng tỉnh ra thì… Nay tôi đã thỏa ước nguyện, nhưng không biết tình cảm của bạn đối với mình ra sao? 



Huyền sử ca một người mang tên Quốc [1]

Tác giả: Phạm Duy

Anh Quốc ơi từ nay trong gió ra khơi từ nay trên cánh mây trôi có hồn anh trong cõi lòng tôi 
Anh Quốc ơi nghìn thu anh nhớ đến tôi thì xin cho thái dương soi nước Việt Nam sáng rọi muôn đời 

Ngày xưa khi anh vừa khóc chào đời 
Mẹ yêu theo gương người trước chọn lời
Đặt tên cho anh anh là Quốc 
Đặt tên cho anh anh là nước
Đặt tên cho người đặt tình yêu nước vào nôi

Rồi anh nâng cao tổ quốc vào đời
Tuổi xanh vươn trong lửa máu ngụt trời
Việt Nam đang sôi sôi lòng nước
Việt Nam nung sôi sôi lòng Quốc
Việt Nam đang đòi tự do hạnh phúc giống nòi

Anh Quốc ơi tuổi xuân như đóa hoa đời nở trong mưa bão tơi bời vẫn còn tươi như nước Việt ơi
Anh Quốc ơi đàn chim chim quốc tung trời gọi nhau đem nắng soi đời có người vui nghĩ chuyện lâu dài 

Rồi anh trôi theo vận nước miệt mài Việt Nam chia đôi mảnh đất lạc loài
Toàn dân thương đau đau lòng nước
Toàn dân thương đau đau lòng Quốc 
Toàn dân ngậm ngùi vì tình sông núi lẻ loi

Rồi anh nghe theo lời nói bồi hồi
Trời xanh bao la mờ cánh cửa mời
Từ anh lên cao anh là nắng
Là trăng hay sao anh nhìn xuống
Nhìn nước non nhà đẹp xinh như gấm như hoa 

Anh Quốc ơi rồi anh chấp cánh thênh thang bình minh lên chiếm không gian đến hoàng hôn chan chứa tình thương
Anh Quốc ơi gặp khi chinh chiến lâu dài người phi công giữa khung trời vẫn phải mang số phận con người

Rồi anh đi theo đường đã vạch rồi
Đường trên không gian ủ ấp hình hài
Đời sinh ra ta ta là cát
Đời đưa ta đi ta về đất
Và anh đã về một chiều anh đã về quê 

Chiều nao anh đi làm kiếp người hùng
Chiều nao thương ôi rụng cánh đại bàng
Chiều nao anh đi anh về đất
Chiều nao anh đi anh về nước
Chiều nao huy hoàng bụi vàng bay khắp không gian

Anh Quốc ơi từ nay trong gió ra khơi từ nay trên cánh mây trôi có hồn anh trong cõi lòng tôi
Anh Quốc ơi nghìn thu anh nhớ đến tôi thì xin cho thái dương soi nước Việt Nam sáng rọi muôn đời nước Việt Nam ngời sáng muôn đời 



[1] Theo bản do Duy Khánh ca.