29 thg 5, 2011

Niềm đau này đau mãi không nguôi...

Lời cảm ơn cuối cùng [1]
Tác giả: Vũ Chương

Người ơi thôi từ đây hãy xem tôi như là đã chết đã chết thật rồi tuy còn đó nhưng đã chết rồi
Chỉ đau lòng có một lần thôi và chỉ đau lòng trong phút giây thôi thì hỡi người xin đừng thương tiếc và lạy trời xin cố quên đi quên mối tình đầu
Cám ơn người cám ơn người lắm người ơi
Gặp nhau nói gì thêm nữa giã từ người suốt đời giã từ người

Ôi cuộc đời cuộc đời cuộc đời phải chăng mi là nghĩa trang phải chăng là nghĩa trang buồn
Ôi tình yêu tình yêu tình yêu phải chăng mi là cỗ xe theo đôi song mã kéo trên đường đê mang theo kỷ niệm mối duyên đầu
Kỷ niệm đau kỷ niệm đau là một vòng hoa tiếc thương do tay người yêu đặt lên nấm mồ.

Người ơi thôi từ đây hãy coi tôi như là đã chết đã chết thật rồi tuy còn đó nhưng đã chết rồi
Chỉ đau lòng có một lần thôi và chỉ đau lòng trong phút giây thôi thì xin người đôi giọt nước mắt dù chỉ là man mác thương thay cho mối tình này
Cám ơn người cám ơn người lắm người ơi
Gặp nhau nói gì thêm nữa đã muộn rồi tất cả đã muộn rồi

Ôi cuộc đời cuộc đời cuộc đời phải chăng mi là nghĩa trang phải chăng là nghĩa trang buồn
Ôi tình yêu tình yêu tình yêu phải chăng mi là cỗ xe theo đôi song mã kéo trên đường đê mang theo kỷ niệm mối duyên đầu
Kỷ niệm đau kỷ niệm đau là một vòng hoa tiếc thương do tay người yêu đặt lên nấm mồ.

Người ơi thôi từ đây hãy coi tôi như là đã chết đã chết thật rồi tuy còn đó nhưng đã chết rồi
Tình yêu này biết bao lệ rơi và niềm đau này đau mãi không nguôi người ơi người thôi đừng thương nhớ thì lạy trời tôi sớm quên đi quên mối tình này
Đến bao giờ đến bao giờ hỡi trời ơi
Dù sao cũng là lần cuối giã từ người suốt đời giã từ người.

Chỉ đau lòng biết bao lệ rơi và niềm đau này đau mãi không nguôi người ơi người thôi đừng thương nhớ thì lạy trời tôi sớm quên đi quên mối tình này
Đến bao giờ đến bao giờ hỡi trời ơi
Dù sao cũng là lần cuối giã từ người suốt đời giã từ người.



[1] Phần chữ nghiêng là theo bản do Duy Khánh ca; phần còn lại là theo bản do Thanh Thúy ca. 

Giàn thiên lý đã xa mãi người ơi...

 Giàn thiên lý đã xa [1]
Tác giả: Phạm Duy [2]

Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà 
Giàn thiên lý đã xa đã rời xa
Đứa bé lỡ yêu đã lỡ yêu cô em rồi
Tình đã quên mỗi sớm mai lặng trôi

Này nàng hỡi nhớ may áo cho người
Giàn thiên lý đã xa tít mùi khơi
Tấm áo cắt ngay đã cắt trên khăn mượt mà
Là chiếc chăn đắp chung những ngày qua

Tìm một miếng đất cho gã si tình
Giàn thiên lý đã xa mãi ngàn xanh
Miếng đất cát hoang miếng đất ngay bên giáo đường
Biển sẽ ru tiếng hát êm trùng dương

Giờ đã đến lúc tan ánh mặt trời
Giàn thiên lý đã xa mãi người ơi
Lắp đất hố tôi lắp với đôi tay cô nàng
Thì hãy chôn trái tim non buồn thương [3].



[1] Theo bản do Tuấn Anh ca.
[2] Theo điệu bài hát nổi tiếng Scarborough Fair videonội dung
[3] Thanh Lan ca hai đoạn sau ngược chiều. 

Duyên ta không thắm cung thương lỡ làng anh không trách em...

Biết nói gì đây [1]
Tác giả: Huỳnh Anh

Biết nói gì đây khi hai đường đời ngăn chia mình rồi
Bao nhiêu thương nhớ bao nhiêu đợi chờ chưa phai ước mơ
Đêm đêm anh nhắn gió gởi mây về cho em trao cho em tiếng hát mình yêu nhau ngày ấy
Nhưng nay ta xa rồi mà một hình bóng chưa nhòa trong nhớ

Tháng chết về năm sao thương còn hoài thương mãi một người
Bao nhiêu câu nói thương nhau trọn đời chưa phai tháng năm
Nhưng hôm nay tiếng hát biết trao về nơi đâu đêm đêm qua ngõ vắng đường khuya anh một bóng
Dư âm chưa phai mờ một người một lối đi sầu riêng tôi

Hôm nao mình gặp nhau phố vắng hoa bay nhiều tay cầm tay chung bước nói ngàn câu mến thương
Nhưng hôm nay mình gặp đây phố cũ hoa phai màu mắt nhìn nhau không nói ngỡ ngàng như mới quen

Hãy nói một câu cho vơi cạn sầu quên đi cuộc đời
Duyên ta không thắm cung thương lỡ làng anh không trách em
Đêm đêm anh vẫn hát nếu ta đừng quen nhau đêm nao em đã nói mình yêu nhau rồi đó
Nhưng nay xa  nhau rồi đường đời còn thấy đâu ngày vui xưa.


[1] Theo bản do Nhật Trường ca.

28 thg 5, 2011

Này thời gian xin thương giùm ta...

Buồn thời gian [1]
Tác giả: khuyết danh [2]

Kìa thời gian ta đang buồn mi sao chẳng thương cho kẻ tình si 
Đời còn có bao nhiêu niềm vui sao nhẫn tâm gian lận tình người

Chờ người yêu sao lâu thật lâu khi có bên nhau chẳng là bao
Lời hẹn ước chưa lên bờ môi câu giã từ chợt đến mà thôi

Ai đếm được thời gian nhanh hay lâu
Ai thấu được lòng ta khi đang yêu
Khi mới yêu lòng càng lo lắng khi đã yêu tình càng say đắm thế mới biết mới mong nhiều lắm 

Ai đốt được thời gian khi yêu nhau
Ai giấu được thời gian khi xa nhau
Cho phút vui nồng nàn hơi ấm cho khổ đau chìm vào quên lãng mãi mãi trong mến thương đằm thắm

Mà thời gian không thương giùm ta chỉ biết cho phai úa đời hoa 
Ngày vừa đến đêm đem lại qua cho tuổi xuân thay bằng tuổi già

Này thời gian xin thương giùm ta xin phút bên nhau nhớ đừng qua
Lời hẹn ước cho nhau đầu tiên muôn kiếp lời vàng đá còn nguyên.


[1] Theo bản do Tuấn Anh và Hương Lan ca.
[2] Chưa biết.

26 thg 5, 2011

Có những đêm về sáng đời sao buồn chi mấy cố nhân ơi...

Lá đổ muôn chiều [1]
Tác giả: Đoàn Chuẩn – Từ Linh

Thu đi cho lá vàng bay lá rơi cho đám cưới về
Ngày mai người em nhỏ bé ngồi trong thuyền hoa tình duyên đành dứt
Có những đêm về sáng đời sao buồn chi mấy cố nhân ơi đã vội chi men rượu nhấp đôi môi mà phung phí đời em không tiếc nhớ
Lá đổ muôn chiều ôi lá úa phải chăng là nước mắt người đi
Em ơi đừng dối lòng dù sao chăng nữa không nhớ đến tình đôi ta

Thôi thế từ đây anh cố đành quên rằng có người cầm bằng như không biết mà thôi
Lá thu còn lại đôi ba cánh đành lòng cho nước cuốn hoa trôi

Thôi thế từ nay như lá vàng bay tình lỡ rồi thuyền rơi xa bến vắng người ơi
Hướng dương tàn tạ trong đêm tối còn nhớ phương nào hoa đã rơi.


[1] Theo bản do Trường Thanh ca.

24 thg 5, 2011

Ngày nào lòng tôi đã biết vui biết buồn ôm mối tương tư...

Bao giờ biết tương tư [1]

Tác giả: Phạm Duy [2]

Ngày nào cho tôi biết biết yêu em rồi tôi biết tương tư ngày nào biết mong chờ biết rộn rã buồn vui đợi em dưới mưa ôi biết đem tim này vắng như lòng giấy tình yêu lấp đầy rồi [3] biết quên câu cười biết cho đôi dòng lệ rơi.

Tình yêu đã trở lại đôi mắt đêm ngày vơi hết đọa đày
Tà áo em phơi bày ngón tay em dài [4]  tiếng yêu không lời.

Ngày nào lòng tôi đã biết vui biết buồn ôm mối tương tư ngày nào cảnh Thiên đường đã mở hé tình yêu là trái táo thơm tôi ghé răng cắn vào miệng môi ngọt đắng tình yêu cuối đường là trối trăng cuối cùng giấc mơ não nùng vội tan.


[1] Theo bản do Anh Khoa ca.
[2] Phổ thơ Ngọc Chánh
[3] Duy Quang: và
[4] Duy Quang: gầy


20 thg 5, 2011

Bởi khi trong lòng người còn nhiều thương ai thì còn mây bay còn nhiều mưa bay...

Mưa bay trong đời [1]
Tác giả: Duy Khánh

Em từ đâu đến em đường mưa quên lối dìu theo bước đêm về đâu hỡi em ngoài kia mây gió lá xanh rơi đầy
Em từ đâu đến em có nghe trên đường dài từng hạt mưa rơi từng cành hoa phai từng làn mây trôi bơ vơ. 

Đêm về từng bước đêm đèn ai le lói đàn ai vắng xa còn thương tiếc chi một ngày xưa đó đã ra đi rồi
Mưa về bao cánh mưa bước ai trên đường đời một lời xưa đâu một tình thâm sâu mà trời mưa mau hỡi em.

Ôi mây ơi mây ơi gió đưa mây về làm cơn mưa từng cơn mưa
Ôi thương ai dưới mưa có chăng u hoài một kiếp người còn lẻ loi.

Em về đâu hỡi em trời không muốn sáng thì dù nhớ tên chỉ là biển đêm đừng thương hay nhớ nhớ ai trong đời [2]
Mây buồn mây cùng trôi bởi khi trong lòng người còn nhiều thương ai thì còn mây bay còn nhiều mưa bay mưa bay.


[1] Theo bản do Duy Khánh ca.
[2] Nghe Duy Khánh ngân bài này là thấy “ăn đứt” mấy giọng “ô-mê-ga” (opera). link

Biết người thương có còn nhớ hay quên...

Lạnh trọn đêm mưa [1]
Tác giả: Huỳnh Anh

Mưa buồn ơi thôi ngưng tiếng mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm
Mưa rơi gác xưa thêm lạnh vắng phòng côi lắng tiêu điều đường thưa vắng đìu hiu.

Đêm sầu đi trong tủi nhớ bao thương nhớ chỉ là mộng mơ
Đêm nay tiếng mưa rơi buồn quá mưa đem sầu riêng ai buồn ơi đến bao giờ.

Mưa ơi mưa ơi mưa gieo sầu nhân thế mưa nhớ ai
Biết người thương có còn nhớ hay quên riêng ta vẫn ưu hoài đêm đêm tiếp đêm nhớ mong người đã cách xa.

Mưa buồn rơi rơi ngoài phố nghe như tiếng nhạc buồn triền miên
Đêm nao chốn đây ta dìu nhau trao nhau ngàn lời thơ chờ mong đến kiếp nào.


[1] Theo bản do Chế Linh ca.

Mình ngồi ôn lại những phút vui trôi qua mất rồi...

Hai mùa mưa [1]
Tác giả: Lê Minh Bằng

Mùa mưa lần trước anh về đây ghé thăm tôi tình xưa bạn cũ gặp nhau đêm ấy mưa rơi tách cà phê ấm môi mình ngồi ôn lại những phút vui trôi qua mất rồi.

Này cây phượng vĩ bên đường che nắng ban trưa này con đường dẫn vào sân ga tắm trăng mơ mái trường khi ấu thơ và này căn nhà vắng nằm cạnh nhau nghe đêm mưa. 

Hai đứa vui chưa vơi tâm sự hôm sau anh lên đường
Tôi tiễn anh như bao anh hùng hiên ngang ra sa trường 
Vì yêu quê hương anh lặng lẽ bước chân đi
Vì thương non sông tôi gạt nước mắt phân ly
Từng cơn mưa vẫn rơi não nề anh nói một năm nữa anh về.

Mùa mưa lại đến tôi mừng vui đón tin anh đèn khuya một bóng nhìn mưa rơi suốt năm canh nghĩ rằng tôi vắng anh vì nghiệp trai còn đi giữ quê hương cho chúng mình.

Nhiều khi chờ sáng nghe lòng thao thức canh thâu đường ga nhỏ bé nằm đợi mong đã bao lâu tiếng còi đêm lướt mau đoàn tàu đi về mãi mà bạn thân tôi nơi đâu.


[1] Theo bản do Trang Mỹ Dung ca.

Lòng nghe bao nhớ nhung đầy vơi...

Đoạn buồn đêm mưa [1]

Tác giả: Vinh Sử 

Đêm nay trên phố mưa tơi bời lòng nghe bao nhớ nhung đầy vơi làm sao cho anh vui còn ai cho em vui bằng môi trên đôi môi ôi tuyệt vời


Đêm nay anh biết em thương nhiều buồn tênh bên gác khuya quạnh hiu nhìn mưa rơi mưa rơi thầm mơ ta chung đôi lệ vương trên mi môi thương nào nguôi.

Biết biết làm sao vui đêm nay biết còn ai vui đêm này
Mưa mưa vẫn lạnh lùng mưa bay ngăn cách bọn mình đêm nay

Mưa rơi mưa vẫn rơi êm đềm lời thương anh khắc ghi một đêm để cho em yêu anh để cho anh yêu em tình yêu ta cho nhau bao giờ quên.



[1] Theo bản do Chế Linh ca.

19 thg 5, 2011

Ngày ấy yêu em say mê tôi nào nghĩ gì đến câu từ ly...

Hạnh phúc lang thang[1]
Tác giả: Trần Ngọc Sơn

Ngày ấy em như hoa sen mang nhiều dáng hiền những khi chiều lên
Ngày ấy em như sương trong nép bên [2] bông hồng mượt trên cánh nhung

Ngày ấy em như cung tơ cho đời thẫn thờ cho tôi dệt mơ
Đường khuya tay đan [3] ngón tay hứa cho đời ước mơ dài

Nhưng năm tháng vô tình mà lòng người cũng vô tình rồi màu úa thay màu xanh
Người yêu xa bến mộng đò xưa đã sang [4] sông dòng đời trôi mênh mông
Dáng xưa nay xa rồi đường khuya mưa rơi rơi phố xưa quên [5] một người bàn chân gieo đơn côi gió mang theo cơn [6] lạnh về rót lệ trên môi

Ngày ấy yêu em say mê [7] tôi nào nghĩ gì đến câu từ ly
Tình ái không say [8] như thơ đến chung [9] hơi thở rồi trôi rất xa
Hạnh phúc lang thang như mây cho hồn héo gầy khi ta còn đây
Từng đêm qua trong giấc mơ vẫn mong chờ có em về. 


[1] Theo bản do Thiên Trang ca.
[2] Ngọc Lan, Trang Mỹ Dung: trên
[3] Ý Lan: đón
[4] Ngọc Lan: qua
[5] Trang Mỹ Dung: quen
[6] Trang Mỹ Dung: hơi
[7] Ý Lan: em như say mê
[8] Ý Lan: thơm xanh
[9] Ý Lan: trong

Taxi taxi đi vùng kinh tế mới...

Nhạc rừng [1]
Tác giả: Hoàng Việt

Cúc cu cúc cu chim rừng ca trong nắng
Im nghe im nghe ve rừng kêu liên miên
Rừng hát gió lay bên cành biếc
Lao xao rì rào dòng suối uốn quanh làn nước trôi trong xanh
Róc rách róc rách nước luồn qua khóm trúc
Lá rơi lá rơi xoay tròn nước cuốn trôi [2]

Có anh chiến sĩ đi qua khu rừng vắng lắng nghe nhạc rừng tâm hồn vui phơi phới anh cười một mình rồi cất tiếng hát vang cây rừng dội tiếng theo lời ca mênh mang

Tính tang tính tình Miền Đông [3] gian lao mà anh dũng
Tính tang tính tình hăng hái chiến đấu với quân thù [4]

Đường xa chân đi vui bước
Lòng xuân thêm bao thắm tươi
Nhạc rừng vẳng theo cùng nhịp bước
Hương rừng thoảng đưa hồn say sưa

Rừng bát ngát ôi rừng mến yêu.


[1] Theo bản do Quốc Hương ca.
[2] Bài này tôi nghe từ hồi nhỏ, khi ở quê; mỗi lần nghe thì tự nhiên liên tưởng tới cảnh một con lạch nước trong, thấy tàn lá tre. Rồi cũng nhớ bản nhạc chế: “Taxi taxi đi vùng kinh tế mới…” link
[3] Miền Đông Nam Bộ
[4] Quân Pháp

Bỏ lại mình tôi nay thương nhớ theo ngày tháng...

Bài ca kỉ niệm [1]
Tác giả: Tú Nhi & Bằng Giang

Còn gì giờ đây em sao nhớ thương đầy vơi mộng tình còn trong tim hay chết theo ngày tháng còn mãi nhớ hôm nào lời trao nhau ban đầu ai nỡ quên tình nhau.
Đời còn gì vui trong phút giây được yêu đời còn gì đau thương khi lắng nghe tình vỡ vì đã trót yêu rồi thì xin ghi đôi lời dù xa cách phương trời.

Ôi! Bao năm đã cách biệt anh ra đi vì đất Việt [2] thì dù xa xôi em nhớ rằng đừng tủi sầu làng thôn êm ấm lúc anh về đẹp tình nhau.

Vài lời gửi cho em anh viết nên bài ca kỉ niệm một đêm mưa đến cuối ba ngày phép ngồi thức suốt đêm dài thầm ghi câu sum vầy lòng thương nhớ vơi đầy [3].

Còn gì giờ đây em sao nhớ thương đầy vơi mộng tình còn trong tim hay chết theo ngày tháng còn mãi nhớ hôm nào lời trao nhau ban đầu ai nỡ quên tình nhau.
Đời còn gì vui trong phút giây được yêu đời còn gì đau thương khi lắng nghe tình vỡ vì đã trót yêu rồi thì xin ghi đôi lời dù xa cách phương trời.

Ôi! Duyên ta đành lỡ rồi thôi tâm tư cạn hết lời mộng lòng ta mang thêm nỗi niềm sầu suốt đời đường khuya tôi đếm bước âm thầm một mình tôi.

Giờ còn bài ca yêu ai viết trao ngày xưa bỏ lại mình tôi nay thương nhớ theo ngày tháng người yêu tôi đâu rồi người tôi yêu đâu rồi tình tôi đã chết rồi [4].


[1] Theo bản do Chế Linh ca.
[2] Chế Linh & Hương Lan: lý tưởng
[3] Mỗi lần nghe bài này là bất chợt nhớ về trường Phùng Hưng, liên tưởng hình ảnh ngôi trường và không khí lúc đó.
[4] Chế Linh & Hương Lan: đổi “tôi” thành “anh”/ “em”

14 thg 5, 2011

An bộ đáng xa 安 步 当 车 [1]

 [Đi bộ… “ngộ” hơn đi xe] [2]

Thành ngữ này nguyên gốc là từ sách Chiến Quốc sách. Ý nó nói là mình đi bộ tàng tàng thì cũng như ngồi xe.

Thời Chiến Quốc, ở nước Tề có một người tên là Nhan Xúc 颜斶, ỷ mình tài năng, hổng thèm làm quan mà cứ ẩn cư ở… nhà, sống cuộc đời tự do tự tại.

Một ngày nọ, Tề Tuyên Vương cho người kiếm; vì trái mệnh cũng khó lòng nên ông đành phải vào triều [ra mắt]. Vừa thấy dáng, Tề Tuyên Vương nghênh mặt cao ngạo: “Xúc, lại đây [cho ta ngó mặt cái coi]!”. Nhan Xúc đếch thèm nhúc nhích: “Vua, [muốn coi thì] qua đây [coi]!”

Tề Tuyên Vương giận xanh [tím, đỏ] mặt, còn đám hầu cận liền [nhao nhao] khuyên Nhan Xúc: “Vua là người đứng đầu của một nước, còn ngươi chỉ là một đứa “văn sĩ” 文士 [3] không chức không quyền, sao dám hành xử như vậy… chứ hả?”

Nhan Xúc nói: “[Ậy, ậy] Chính là lý do đó, nếu [ổng gọi] mà ta [chạy liền] qua, thì không tránh khỏi bị hiềm nghi là đứa nịnh thần; còn nếu [ta gọi] mà vua qua, thì dzậy mới biểu lộ lòng tôn trọng đối với văn sĩ chứ”.

Tề Tuyên Vương nổi quạu, sửng cồ: “Vậy cuối cùng thì vua cao quý hay là văn sĩ cao quý?”

Nhan Xúc mỉm cười: “Đương nhiên là văn sĩ, chứ làm vua có gì cao quý?”

Tề Tuyên Vương hậm hực: “[Mày] ngon, hãy nói ví dụ cụ thể ta nghe [hổng được thì đừng trách tao]!”

Nhan Xúc nói: “Ví dụ tất nhiên là có, chẳng hạn như hồi xưa [có lần] nước TẦN đánh nước Tề, lúc quân TẦN [phải hành quân] qua nước Lỗ, vì bảo vệ mộ phần của danh sĩ Liễu Hạ Huệ 柳下 惠, từng truyền lệnh toàn quân, kẻ nào dám động tới một ngọn cây cọng cỏ khu vực gần mộ thì… “lên gò”; còn khi vào nước Tề thì lại hạ lệnh ai mà giết được Tề Vương, đem đầu về thì được [“lên hương”,] phong làm “vạn hộ hầu”, còn cho thêm bạc vàng. Điều đó cho thấy, cái đầu của ông vua còn sống [nhăn] còn thua ngôi mộ của một vị văn sĩ đã qua đời. Vậy [ngài nói coi] vua cao quý hay là văn sĩ mới là cao quý đây?”

Tề Tuyên Vương “ngọng”, bèn đổi mặt làm tươi, hỏi một cách lịch sự lịch sạ: “Ơ! Nhan tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, [tại hạ] thật là khâm phục! Ta kính mời tiên sinh nhận ta làm đệ tử, thật lòng học hỏi. Xin tiên sinh đến chỗ ta mà ở, sống cùng ta, [tụi mình] đi chơi cùng với nhau; ta bảo đảm mỗi bữa ăn đều có [rượu] thịt [ê hề], đi đâu cũng có xe [đưa rước], phu nhân cùng các cháu thì có đồ đẹp bận [để diện với người ta], [cuộc đời tiên sinh] đầy vinh hoa phú quý, hưởng thụ [cả đời cũng] không hết.”

Nhan Xúc thờ ơ nhưng lấy giọng nghiêm trang nói: “Dạ cám ơn, nhưng [“thôi cho em xin”,] tui nào ước muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý gì! [cũng bởi vì] tôi nguyện [sống theo phương châm] “vãn thực dĩ đáng nhục, an bộ dĩ đáng xa, vô tội dĩ đáng quý, thanh tịnh trinh chính dĩ tự ngu!””

Câu này ý là nói: Khi ăn mà không có thịt thà thì ăn trễ một chút, chừng nào thấy đói thiệt đói thì… xơi, lúc đó mùi vị “hết sẩy”, còn ngon hơn ăn thịt; còn nếu không có xe đi, thì… đi bộ, chỉ cần tàng tàng mà đi, [tâm hồn] thoải mái một chút, còn “ngộ” [4] hơn đi xe [5]; chỉ cần không làm điều gì xấu, không có phạm tội, sống thanh bạch chính trực, thì so với việc thăng quan phát tài còn cao thượng hơn, vậy mới có thể sống đời tự tại, khỏi lo khỏi phiền [chi cho mệt óc].

Nhan Xúc nói xong, đế thêm một câu: “thank you” rồi quay gót ra về. 


[1] Chữ当, các tài liệu đọc khác nhau:
a.   Đọc là “đang” [đương - dang]:

Hán ngữ đại từ điển (12 quyển) - HNĐTĐ12
Nhóm tác giả
Hán Ngữ Đại Từ Điển xuất bản xã
2006
Thành ngữ điển
Ngô Tân Huân & Trương Kỳ Vân biên trứ
Ấu Phúc văn hóa
2006

b.   Đọc là “đáng” [dàng]:

Cổ đại Hán ngữ đại từ điển
Nhóm tác giả
Thượng Hải từ thư xuất bản xã
2007
Cổ kim Hán ngữ từ điển
Nhóm tác giả
Thương Vụ ấn thư quán
2004
Hán ngữ thành ngữ từ điển
Nhóm tác giả
Thương Vụ ấn thư quán
2004
Hán ngữ thành ngữ đại từ điển
Hồ Bắc đại học cổ tịch nghiên cứu sở biên
Trung Hoa thư cục
2007
Hán ngữ thành ngữ từ hải
Chu Tổ  Duyên chủ biên
Vũ Hán xuất bản xã
2003
Tân Hoa Hán ngữ từ điển
Nhóm tác giả
Thương vụ ấn thư quán
2006
Tân Hoa từ điển
Nhóm tác giả
Thương vụ ấn thư quán
2005
Trung Hoa đa dụng thành ngữ đại từ điển
Lâm Ngọc Sơn chủ biên
Hồ Nam nhân dân xuất bản xã
2007
Trung Quốc thành ngữ từ hải
Nhóm tác giả
Tân Hoa xuất bản xã
2005

[2] Theo Thành ngữ cố sự, Trương Ngọc Đông biên trứ, Thiên Tân cổ tịch xuất bản xã, 2003. Hiểu làm sao dịch làm vậy.
[3] HNĐTĐ12: người thông hiểu sách vở 
[4] Ai muốn hiểu là “thấy ngồ ngộ” hoặc “giác ngộ” thì tùy.
[5] Đây là nói xe thời xưa, xe “u mê” [cấm nói lái] chứ xe thời nay chắc “văn nghệ sĩ” thời nay…”nỡ lòng nào từ chối”!