Tác giả: Phạm Duy [2]
Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà
Giàn thiên lý đã xa đã rời xa
Đứa bé lỡ yêu đã lỡ yêu cô em rồi
Tình đã quên mỗi sớm mai lặng trôi
Này nàng hỡi nhớ may áo cho người
Giàn thiên lý đã xa tít mùi khơi
Tấm áo cắt ngay đã cắt trên khăn mượt mà
Là chiếc chăn đắp chung những ngày qua
Tìm một miếng đất cho gã si tình
Giàn thiên lý đã xa mãi ngàn xanh
Miếng đất cát hoang miếng đất ngay bên giáo đường
Biển sẽ ru tiếng hát êm trùng dương
Giờ đã đến lúc tan ánh mặt trời
Giàn thiên lý đã xa mãi người ơi
Lắp đất hố tôi lắp với đôi tay cô nàng
Thì hãy chôn trái tim non buồn thương [3].