10 thg 6, 2011

Rồi ra cũng một mớ phù vân...

Tự vịnh 60

Tác giả: Huệ Thiên [1]

Mới đó nay đà sáu chục xuân
Thất cơ lỡ vận cũng đôi lần
Lênh đênh suối Trại thời bôn mệnh
Lận đận non Mường buổi tiến thân [2]
Xa chơi đồi núi hàm du khách
Rộng ngắm trời mây tước lãng nhân
Mơ màng chi đến điều danh lợi
Rồi ra cũng một mớ phù vân [3]

Huệ Thiên/ Những tiếng trống qua cửa nhà sấm/ NXB Trẻ/ 2004/ tr.605


[1] Ông Huệ Thiên [tên thật Võ Thiện Hoa, bút danh khác: An Chi, Huyện Thê], sinh ngày 27/11/1935
[2] Lời ông An Chi: TRẠI là tên mà người Kinh ở vùng Tam Đảo dùng để gọi người thiểu số Sán Dìu, một bộ phận người Dao (xưa gọi là Mán) ở Vĩnh Yên. Trước khi về Nam, tôi công tác ở Trường Học sinh Miền Nam số 8, cách thị xã Vĩnh Yên 11km. Trường đặt ở dọc theo suối mà tôi gọi là Suối Trại để đối với Non Mường (ở câu dưới) là vùng đồi núi Lương Sơn (Hòa Bình), nơi tôi đi học lớp chính trị của Bộ Nội vụ năm 1968.
[3] Thôi thì thôi chỉ là phù vân, thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi… (Đưa em tìm động hoa vàng)/ Cho hay mọi cái đều mây nổi… (Đào Duy Anh, Nhớ nghĩ chiều hôm, NXB Văn nghệ TP.HCM, 2003, tr. 58)