6 thg 8, 2011

Giờ thì một người thầy yêu quý của tôi đã không còn nữa!

Tối hôm qua, vào khoảng 9:45 tối, bạn tôi (Huỳnh Trọng Quới) báo cho tôi biết là thầy Lê Kim Anh đã mất. Tôi lập tức lên mạng tìm thử thông tin, được biết rằng hôm nay gia đình sẽ đưa thầy về Đà Nẵng [1]; sợ rằng không kịp, tôi và Quới lập tức đến viếng thầy.
Sáng hôm nay, khoảng ngoài 9 giờ, toàn thể giáo viên và học sinh trường Mạc Đĩnh Chi đã xếp hàng trước cổng trường để chào vĩnh biệt thầy [2]. Trong phút mặc niệm, trời dường như muốn mưa…
Sau đó, xe sẽ đưa thầy về ngang nhà nơi đường Đỗ Quang Đẩu, trước khi lên đường về quê nhà.
Theo người thân thì thầy mất vì đột quỵ. Sau khi giảng dạy, thầy bị mệt, phải nhờ con chở về nghỉ. Ngày hôm sau gia đình phát hiện thì đã hôn mê. Người nhà đưa thầy vào trung tâm cấp cứu Sài Gòn, rồi bệnh viện 115, nhưng đã trễ.
Thầy được đưa vào chùa Hương Quang, đường Phạm Hùng.
Thầy sinh năm 1954, có một đứa con gái, năm nay khoảng 18 tuổi.

Vài tháng trước, các bạn tôi tình cờ gặp được thầy. Thầy nói: “Còn gặp nhau khỏe mạnh là mừng rồi”. Ngờ đâu…
Sau nhiều năm không gặp thầy, tự nhiên chúng tôi dự định sắp tới đi thăm thầy. Đã xin được địa chỉ. Ngờ đâu…

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi thường trở lại trường để chơi bóng chuyền, thầy cũng thường tham gia. Chúng tôi có nhiều kỉ niệm với thầy.

Trần Đức Ngọc Sơn thì nhắc chuyện vui rằng mỗi lần có xe cứu thương đi ngang trường thì thầy hay nói giỡn là “đến kiếm ông Dõng đó” (số là thầy Trần Nguyên Dõng lúc đó sức khỏe không được tốt). Ngờ đâu chính thầy mới là người…
Quới từng kể một vài kỉ niệm, như là thầy không lấy tiền học thêm, nói rằng: “Thằng này (Quới) mai mốt được mẹ vợ thương”.
Còn Võ Văn Hải thì kể thầy nói với mình là: “Thằng này hiểm, chó không sủa chó cắn”.
Trần Thanh Công nhắc thầy hay hát bài “Cuộc đời vẫn đẹp sao”. Mà nay…
Cũng Công, và Ngô Duy Tài, hay nhắc phong cách ấn tượng của thầy khi thầy nói “Không ồn. Từ từ ồn…”
Thầy hay nói câu “trường đồ tri mã lực”, mà Trần Văn Lương là người nhớ nhất.
Thầy hay nhắc cách giải bài toán "Hàn Tín điểm binh" mà chắc ai cũng nhớ.

Riêng tôi có lẽ còn nhiều kỉ niệm hơn, vì hợp với tình tình và phong cách của thầy.
Còn nhớ ngày đầu tiên thầy đến lớp, từ đằng xa đã thấy thầy, đầu thì để tóc húi cua, vừa đi vừa vung vẩy cái thước cây “bửu bối” của mình.
Còn nhớ thầy kể chuyện mình giải bài toán do thầy mình là Cù An Hưng đưa ra, và quan niệm về tiếng “đẹp trai” (giải được bài toán khó mới là “đẹp trai”).
Còn nhớ thầy vẽ vòng tròn bằng tay không, không dùng com-pa (thầy giỡn “hai chỉ đó”, nghĩa là kĩ năng đó giúp thầy kiếm thêm 2 chỉ vàng một tháng)
Còn nhớ trước khi về thăm quê, thầy hay nói giỡn “chừng nào các em thấy trời u ám, mưa lâm râm là biết (xe lật)…”.
Còn nhớ thầy hay ca thầm, khi thì “tôi xin đa tạ…”, khi thì “xa phương trời nào xin em hiểu…”

Đối với tôi, mỗi khi nghĩ tới ngôi trường Mạc Đĩnh Chi đầy kỉ niệm buồn vui thì không bao giờ thiếu hình ảnh của thầy.

Hỡi ôi, nay thầy đã thành người thiên cổ.

Thêm một nỗi buồn trong đời!



[1] Xin cám ơn bạn Quỳnh Trang, đã thông báo kịp thời, cho tôi còn cơ hội chào vĩnh biệt thầy.
[2] Lớp tôi chỉ có mặt vợ chồng Công – Phượng và Đoàn Trung Hoa.