– Học giả An Chi dần
bước sang tuổi bát tuần nhưng sắc diện vẫn rất hồng hào. Giờ đây ông gác lại
công việc nghiên cứu từ nguyên sau gần 50 năm theo đuổi vì sức khỏe và thời
gian có hạn, nhưng vẫn chưa ngơi nghỉ hẳn mà hằng tuần, độc giả vẫn thấy An Chi
trên Báo Năng lượng Mới ở chuyên mục “Những điều bạn có thể chưa biết” hay hằng
tháng ở mục “Từ chữ đến nghĩa” của Đương Thời…[1]
Ông vẫn tiếp tục lao động không mệt mỏi để góp cho đời những con chữ, những
kiến giải, những câu trả lời thắc mắc mà đôi khi đã bao năm qua chưa ai giải
thích cặn kẽ.
Tôi ghé thăm ông vào một ngày giáp tết dương lịch, không khí xuân
dần bủa vây phố phường Sài Gòn nhưng đến căn nhà ông cuối con hẻm ở đường Lê
Quang Định – Bình Thạnh thì tĩnh lặng, nhẹ nhàng, ung dung như chính gia chủ
sống ở đó. Phòng khách gia đình nối liền thư phòng chỉ toàn sách là sách.
Nhấp một ngụm trà, ông nhìn vào khoảng không xa xa hồi ức về một
thời trai trẻ với bầu nhiệt huyết lý tưởng cách mạng; những tháng ngày cầm bút,
nghiên cứu, tranh luận, tai nạn nghề nghiệp; hành trình bút danh Võ Thiện Hoa –
Huệ Thiên – An Chi và cả duyên nợ với Năng lượng Mới.
Lý tưởng tuổi hai mươi
Sau Hiệp định Genève 1954, Bắc – Nam tạm chia cắt thành hai miền
để chờ ngày tổng tuyển cử, quá trình tập kết người miền Nam ra Bắc diễn ra sôi
động và chàng trai tuổi đôi mươi Võ Thiện Hoa là một trong những người có mong
ước đó.
Lần đầu tiên – giáp tết năm Ất Mùi (1955), lúc đó ông là đoàn viên
Đoàn học sinh bí mật Sài Gòn – Chợ Lớn (ông học Trường Chasseloup – Laubat) cử [2] đi dự bữa tiệc tất niên do
nhóm Kiên Chí của Trường Pétrus Ký tổ chức tại nhà hàng Mỹ Hương, đường
Gallieni (gần rạp Hưng Đạo bây giờ). Đó cũng là lần đầu tiên, ông cùng mấy chục
học sinh có tinh thần kháng chiến nghe bài hát “Kết đoàn” và cũng là lần đầu
tiên được công khai bày tỏ lòng yêu nước của mình giữa đại diện học sinh nhiều
trường công, tư khác. Một kỷ niệm sâu sắc của tuổi mới lớn, của một mùa xuân
tràn ngập niềm tin và lý tưởng vào chế độ mới được ông kể lại tường tận, đầy
cảm xúc tự hào.
Học
giả An Chi tại thư phòng.
Nhưng con đường ra Bắc của ông cũng lắm gian nan. Ông có người cậu
họ kháng chiến, chuẩn bị ra Bắc ở Đồng Tháp Mười là khu tập kết 100 ngày (Xuyên
Mộc: 80 ngày; Cà Mau: 300 ngày), xin đi theo nhưng không được vì thời gian quá
gấp gáp. Sau đó, chính ông đã trực tiếp gặp một cán bộ tại nhà một người bà con
ở Máy Đá, Chợ Lớn (gần sân vận động Thống Nhất bây giờ) – mà sau 1975, khi trở
về Nam, ông mới biết là ông Huỳnh Tấn Phát – người này nói sẵn sàng đưa ông
xuống Cà Mau để tập kết ra Bắc. Nhưng khi biết ông ở trong Đoàn học sinh bí mật
thì ông Phát không thể nhận vì không thể can thiệp vào tổ chức học sinh kháng
chiến. Ông Phát chỉ tổ chức cho ra Bắc con em những gia đình chưa biết nhiều về
kháng chiến để hai năm sau trở về làm nòng cốt cho tổng tuyển cử. Võ Thiện Hoa
vẫn không nản lòng; thấy ông hoạt động công khai quá hăng hái, sợ ông bị bắt,
mẹ ông đành nhờ cậu ruột của ông – cũng là cán bộ kháng chiến – tìm cách cho
ông ra Bắc theo hướng khác: đáp máy bay ra Hải Phòng – là nơi Pháp còn đóng cho
đến khi hết hạn 300 ngày – rồi tìm cách tới Hà Nội, vì thế ông nằm trong dạng
vượt tuyến chứ không phải là người miền Nam tập kết ra Bắc như bao người khác.
Số ông cũng vất vả, lúc ông sắp ra Bắc, ông Năm Thành (Phan Kiệm)
có bàn với ông Mười Cúc (Nguyễn Văn Linh) việc gửi gắm ông cho bác sĩ Phạm Ngọc
Thạch và đã viết thư bí mật để ông cầm tay ra Bắc. Với bức thư đó và nếu ông
Phạm Ngọc Thạch giới thiệu ông với tổ chức thì có lẽ cuộc đời Võ Thiện Hoa đã theo
một nghiệp khác chăng? Nhưng ông đã không liên lạc với ông Phạm Ngọc Thạch.
Sau này, trong khi nhiều bạn bè ông với lý lịch tốt thăng tiến thì vì nhiều lý do ông đã chọn một ngả rẽ khác, tự học, tự nghiên cứu từ nguyên.
Sau này, trong khi nhiều bạn bè ông với lý lịch tốt thăng tiến thì vì nhiều lý do ông đã chọn một ngả rẽ khác, tự học, tự nghiên cứu từ nguyên.
Có lẽ cuộc đời mỗi người được định danh một số tử vi, mà số tử vi
của ông thì không thoát cái nghiệp “sĩ” như lời vị thầy thuốc già, bạn của ông
nội, đã phán cách đây 60 năm: “Việc đời vốn dĩ hay phân chia thành các nghề,
gọi tắt là sĩ – nông – công – thương. Cậu bé này dù có làm gì đi chăng nữa cũng
sẽ quay về con đường của chữ “sĩ”.
Duyên nghiệp với từ nguyên
Là một người bị đánh dấu hỏi sau khi vượt tuyến ra Bắc, lại thêm
cái tính cứng đầu cứng cổ và trong ăn nói, sinh hoạt cũng khác người nên chàng
trai Võ Thiện Hoa đã làm mếch lòng không ít người. Thêm nữa, thời gian ông ở
miền Bắc, thỉnh thoảng ông lại được nhận quà của mẹ gửi ra qua đường Pháp hoặc
đường Campuchia. Tổng hòa hai điều đó, càng làm cho sự nghi ngờ ông càng ngày
càng lớn, dấu hỏi về Võ Thiện Hoa ra Bắc với mục đích gì luôn làm cho nhiều
người băn khoăn.
Năm 1965 khi đang dạy Trường cấp 2 An Ninh (huyện Kiến Xương, tỉnh
Thái Bình) thì giáo viên Võ Thiện Hoa bị sa thải, mất việc hơn một năm, sau đó
ông làm “phụ động” [3]
ở Trường Bồi dưỡng cán bộ giáo viên Thái Bình với nhiều công việc lặt vặt, chủ
yếu là kế toán nhà ăn kiêm việc chạy than, củi, muối, gạo cho nhà bếp. Cứ thế,
công việc hằng ngày của ông là phải tính toán tiền nong gạo bị cho giáo viên và
nhân viên của cả một ngôi trường gồm nhiều hệ, cuối tháng thì kết toán sổ sách.
Công việc khá nhàm chán đối với một thầy giáo quen đứng lớp và thật sự chán với
một người chỉ thích con chữ hơn con số.
Cũng chính trong thời gian bị “giam lỏng” này mà ông bắt đầu
nghiệp nghiên cứu từ nguyên. Có lẽ cái nghiệp này cũng xuất phát từ cái tính
cứng đầu, hay cãi của ông. Ông bắt đầu bằng một bài góp ý về ngữ pháp được đăng
trên tạp chí Khoa học xã hội của ngành Giáo dục từ đầu thập niên 60 của thế kỷ
trước. Rồi về sau, từ những bài nghiên cứu của nhiều được coi là “cây đa, cây
đề” trước đó, ông cảm thấy khó chấp nhận nên đã viết, rồi được đăng, nhiều bài
nghiên cứu, nhiều khi có tính chất phản biện mạnh mẽ [4].
Cái thời khó khăn mọi bề, giấy viết thì thiếu, không còn làm giáo
viên nên Võ Thiện Hoa thiếu giấy vì không nằm trong diện được cấp giấy viết
hằng tháng. May thay, có một vài đồng nghiệp hiểu và thông cảm hoàn cảnh của
ông, đã gửi cho ông cả những tờ giấy đã viết một mặt. Nhờ thế, ông tận dụng mặt
còn lại để viết.
Sau một thời gian nghiên cứu, ghi chép, ông thấy rằng nghiên cứu
về ngữ pháp tiếng Việt, nhất là về từ láy thì càng phải nghiên cứu từ nguyên:
rất nhiều yếu tố bị cho là tiếng đệm, là yếu tố láy, thực chất vốn là những từ
cổ, vốn có nghĩa. Ví như, trong bệu rệu thì cả bệu lẫn rệu, trong bối rối, thì
cả bối lẫn rối, trong bộn rộn thì cả bộn lẫn rộn… đều có nghĩa. Ông suy nghĩ và
thấy rằng, cả hai âm tiết trong từ láy đều có nghĩa mà đối với những yếu tố
hiện không còn biết được nghĩa thì chỉ còn có cách đi vào từ nguyên.
Từ nguyên là mảnh đất mới trong giới nghiên cứu Việt Nam lúc bấy
giờ [5], nhưng ông không nhận mình
là người tiên phong khai phá mà vẫn luôn cảm ơn ông Lê Ngọc Trụ, tác giả bộ
“Chánh tả Việt ngữ” 2 quyển (do nhà Nam Việt, Sài Gòn xuất bản), về sau là
giảng sư đại học. Nhờ vị này mà Võ Thiện Hoa đã lân la (chữ của ông) đi đến từ
nguyên. Ông luôn cho rằng, tác giả này là ân nhân tinh thần trong cuộc đời
nghiên cứu của mình.
Ông trầm ngâm và suy ngẫm khi tôi hỏi về kế hoạch xuất bản một
cuốn từ nguyên tiếng Việt đầu tiên ở Việt Nam: “Thực ra, từ lâu tôi đã có sở
nguyện làm quyển “Từ điển từ nguyên về các từ Việt gốc Hán” nhưng bây giờ thì
thời gian và sức khỏe của tôi không cho phép”.
Ông cũng chân tình tâm sự: “Sau 40 năm nghiên cứu từ nguyên, tôi
cho rằng kết quả cũng chưa được nhiều. Có lẽ mình không được đào tạo bài bản
nên con đường đi khá dài mà chưa thâu được bao nhiêu kết quả” [6]. Đây là sự khiêm tốn đáng
trân trọng của những nhà nghiên cứu chân chính.
Gặp nạn
Những năm 90, Võ Thiện Hoa cộng tác với Tạp chí Kiến Thức Ngày
Nay, ông lấy bút danh Huệ Thiên. Thời gian này, những bài viết trên chuyên mục
“Chuyện Đông – Chuyện Tây” của ông với một số kiến giải mới mẻ, uyên bác về
lịch sử tiếng Việt đã định hình một lượng lớn độc giả. Để rồi, suốt mười mấy
năm sau đó nhiều người thành thói quen chỉ chờ báo ra là tìm bài của Huệ Thiên
đọc ngay trước tiên “vì đó đều là kết quả của một quá trình tra cứu nghiêm túc,
đầy trách nhiệm đối với khoa học và đối với những người đã có lòng tin cậy
mình. Thêm vào đó là lời văn trong sáng, đĩnh đạc, nhiều khi dí dỏm một cách
nhã nhặn và tuệ minh, làm cho việc đọc anh trở thành một lạc thú thanh tao” [7]– đó là nhận xét về ông của
GS ngôn ngữ học Cao Xuân Hạo.
Thế nhưng nhiều vị có tiếng trong giới nghiên cứu lại cảm thấy rất
khó chịu vì Huệ Thiên liên tục đặt lại những vấn đề đã được các vị giải quyết
rốt ráo từ lâu.
Cộng tác với Kiến Thức Ngày Nay chưa bao lâu thì ông gặp nạn [8]. Chỉ vì một đôi câu đối
(được nhiều người truyền tụng) mà Ban Tuyên huấn và Sở Văn hóa – Thông tin TP
HCM đã chỉ đạo Hội Nhà văn TP HCM đến họp với Ban Biên tập Kiến Thức Ngày Nay
và đương sự để kiểm điểm và ông bị kỷ luật chính thức: “Tác giả Huệ Thiên ngưng
phụ trách mục Chuyện Đông – Chuyện Tây một thời gian”. Đồng thời, Kiến Thức
Ngày Nay cũng phải đăng lời xin lỗi bà K.H trên tạp chí của mình và Báo Tuổi
Trẻ. Cái kỳ án ấy thật ra chỉ là một giai thoại liên quan đến nhà báo K.H thời
bà còn làm Tổng biên tập tờ báo này ở TP HCM. Chuyên mục “Chuyện Đông – Chuyện
Tây” tạm thời dừng 5 số để tìm người thay thế. Sau đó bút danh Huệ Thiên biến
mất và chuyên mục cũ do An Chi, tức “y chang” Huệ Thiên, phụ trách. Đối với
ông, đây là một kỷ niệm trong cuộc đời, bây giờ nhắc lại thấy hơi hài hước.
"Nợ” Năng lượng Mới
Giờ ông không còn cộng tác với Kiến Thức Ngày Nay sau ngần ấy năm
gắn bó, nhưng độc giả vẫn không bao giờ quên Huệ Thiên một thuở và An Chi bây
giờ.
Nhắc đến Báo Năng lượng Mới, ông xúc động nhớ mối cơ duyên với
Tổng biên tập Nguyễn Như Phong từ ngày ông Phong còn làm Phó tổng biên tập An
ninh thế giới [9],
người thường xuyên mời ông viết bài cộng tác và có nhiều câu hỏi rất thú vị để
An Chi trả lời bạn đọc thường xuyên trên các số báo. Thế rồi, trước khi Báo
Năng lượng Mới ra đời được vài tháng, Tổng biên tập Nguyễn Như Phong mời ông về
phụ trách một chuyên mục của Năng Lượng Mới, định kỳ là thứ 5 hằng tuần (bây
giờ chuyển sang thứ 6) thì An Chi xuất hiện trên chuyên mục: “Những điều có thể
bạn chưa biết”. Lại một hành trình chữ nghĩa nữa của học giả An Chi.
Ông tâm sự: “Tôi rất cảm động vì nhận thấy anh Như Phong quan tâm
đến mình nhiều và thực sự tin tưởng ở mình nên tự nhủ phải đáp lại cho xứng
đáng vì trách nhiệm thật không nhẹ nhàng. Tôi từng nói với vợ, muốn gì thì
muốn, chỉ đến khi nào không còn sức lực để cộng tác nữa mới nghỉ, chứ còn khỏe
thì vẫn viết cho Năng Lượng Mới”.
Ông
An Chi và người bạn đời.
Cũng phải nói thêm rằng, ông và Như Phong có nhiều điểm tương đồng
là cùng mê nhạc thính phòng, cùng mê chuyện chữ nghĩa, cho nên rất dễ gần nhau.
Từ ngày về phụ trách chuyên mục: “Những điều có thể bạn chưa biết”
trên Năng Lượng Mới, học giả An Chi nhận được không ít thư của những độc giả
từng đọc Chuyện Đông – Chuyện Tây hay Từ chữ đến nghĩa… Họ tiếp tục đàm luận
với ông qua e-mail, qua điện thoại và nhất là chia sẻ sự đồng điệu qua những
bài báo của ông. Có thể nói, đó là giá trị tinh thần mà ông luôn trân trọng.
Tuy nhiên, học giả An Chi cũng có chút băn khoăn: “Những bài viết
của tôi trên Năng lượng Mới có hợp với sở thích của độc giả Năng lượng Mới
không? Vì tôi quen nếp nghiên cứu nên không biết độc giả có thực sự thích
không. Hay lỡ vì những bài báo có khi khô khan của tôi mà làm giảm lượng độc
giả của Năng lượng Mới thì áy náy quá”. Đó cũng là băn khoăn thường tình vì các
bài viết của ông không phải dễ đọc với tất cả mọi người nhưng tôi tin rằng
những người yêu thích bài viết của ông vẫn luôn mong An Chi hãy “y chang” như
bao lâu nay. Đó là sắc thái riêng của Võ Thiện Hoa – Huệ Thiên – An Chi trong
mấy chục năm qua.
Nhìn lại mấy mươi năm đi qua, ông luôn cảm ơn người vợ cùng đồng
cam cộng khổ, chia sẻ những niềm vui – nỗi buồn trong cuộc sống với mình; cùng
lý tưởng, cùng niềm tin và thấu hiểu, bà gánh gần hết phần việc nhà để cho ông
chuyên tâm nghiên cứu và viết báo.
Khoảnh vườn nhỏ trước nhà chỉ đủ cho hơn 10 loài hoa khoe sắc cũng
làm không gian căn nhà xưa của ông bà An Chi luôn tươi tắn; thư phòng luôn ngập
nắng để ông tiếp tục viết và đàm đạo với bạn bè về chữ nghĩa, văn chương. Dù
cho cuộc sống có bao biến thiên – lịch sử có lúc nhiều biến động – đời ông có
lắm thăng trầm nhưng An Chi vẫn “y chang”.
Thiên Thanh
[1]
Đến nay, tháng 9/ 2012, tờ Đương Thời đã đình bản.
[2]
Lẽ ra nên viết: - được cử…
[3]
Đây là từ dùng ở miền Bắc. Từ điển tiếng Việt, Hoàng Phê chủ biên: người ngoài
biên chế làm những việc có tính chất nhất thời, không ổn định, trong cơ quan,
xí nghiệp.
[4]
Đây là chuyện xảy ra sau này (ông đã xác nhận riêng), tức là khi ông phụ trách
mục Chuyện Đông chuyện Tây. Bởi vậy mới có bài “Học giả An Chi – người làm rúng động nền học thuật Việt Nam”
[5]
Bây giờ cũng còn mới.
[6]
Có tay Hán Nôm học nọ, đưa ra một số từ nguyên cũng không khó lắm, mà nhiều cái
sai be bét, lại “Tự Cao” mà chê ông là “học hành không đến nơi đến chốn”.
[7]
Có mấy người được Cao Xuân Hạo khen?
[9]
Tôi vốn không ưa tờ báo này; đối với
tôi, đây là tờ báo “bồi bút” (tất nhiên có tác giả đàng hoàng cũng được đăng).