31 thg 12, 2010

Vòng quanh chợ Tết [1]
Tác giả: Lữ Liên

Tết nhất ai ơi cứ lại hoài không tiền tiêu Tết vậy thời tính sao
Tính sao tính sao
Tết nhất làm chi ai bày Tết nhất làm chi lo quần lo áo lo đi chạy tiền người người vui Tết chứ liên miên riêng tôi nghĩ Tết mà điên cái đầu lo nhiều đến nỗi mọc râu năm cùng tháng tận qua cầu xổ xui cũng liều mà xanh xít mấy đít đui [2] để ba ngày Tết vui cười no say rồi sang năm mà ta lại chứ kéo cày
Nghĩ quẩn chứ làm chi thôi đừng nghĩ quẩn chứ làm chi xuống thăm mà chợ Tết mấy ta đi một vòng mua sắm mất công chẳng cần mua sắm mất công xem cho khoái mắt cho lòng dịu êm thoạt vào hàng vải Tây đen cô hàng ngồi kết [3] cười duyên liếc thầm anh Bảy [4] mời khách chứ vào thăm ba mươi lăm một thước ba mươi lăm rẻ rồi
Qua hàng giò chả mấy coi chơi mấy cô gói bánh trông người mà cũng hay
Cô ơi sao Tết chứ năm nay bánh chưng thời có bánh dày cô để đâu
Ông ơi bán hết mấy từ lâu hỏi chi vớ vẩn mất công em trả lời [5]
Len trong đám chợ chứ đông người hàng cam hàng táo ngồi ngoài hàng dưa
[6]


[1] Theo bản băng AVT ca trong Cỏ Mây Xuân 1973 [link1/ bản sau này đề "Chúc xuân" link2].
[2] Tầm nguyên tự điển Việt Nam, Lê Ngọc Trụ, NXB TP.HCM, tr.823: xanh xít đít đui (cing six dix douze Ph. Năm, sáu, mười, mười hai)/ cụm từ nói lên lãi suất cho vay cắt cổ: 20% mỗi tháng (vay 5 đồng thì mỗi tháng phải trả cả vốn lẫn lời là 6 đồng, nếu vay 10 đồng thì phải trả 12)
[3] Tầm nguyên tự điển Việt Nam, Lê Ngọc Trụ, NXB TP.HCM, tr.596: kết (caisse Ph.)/ 2. tủ tiền
[4] Từ điển từ ngữ Nam Bộ, Huỳnh Công Tín, NXB Khoa học xã hội: 1. người có nước da ngăm đen, thường chỉ người có gốc Ấn, gốc Khơ me.
[5] Bản mới: Bánh dày em bán hết ấy từ lâu còn chiếc bánh ú có ông nao xin xơi giùm
Bánh cô gói đã chứ mấy hôm phải khi trở gió trời nồm như bữa nay khách vần đã có hơi tay vất lăn vất lóc lâu ngày nên đã ôi
[6] Khi xưa còn học ở trường THCS Phùng Hưng, Q.11, khi nghe một người bạn thân cùng lớp là Lê Huấn ca bài này, tôi cứ nằn nì chép cho mình. Cho nên dẫu bài vốn hài hước, vui tươi mà riêng tôi nay nghe thì cảm thấy buồn bã, vì nó lại nhắc nhớ về một người bạn xưa mình vô cùng yêu mến mà đã lâu không gặp lại, cùng những kỉ niệm ngày xưa, trong đó có mái trường nay không còn nữa, vì phải nhường chỗ cho một ngân hàng.