20 thg 7, 2011

Ta yêu thương đất mẹ mà thôi...

Kính thưa quý vị và các bạn trẻ yêu nhạc,
Đứng ở cái mốc thời gian 40 năm nghệ thuật, ngoảnh nhìn lại con đường thăm thẳm đi qua, trong hồi quang của tuổi thanh xuân và của những sân khấu rực rỡ, trong vọng âm của những mùa nhạc hội tưng bừng, tôi như người lữ khách sắp dừng chân giữa chiều nắng xế, bâng khuâng nhìn trời cao, cám ơn số phận đã dành cho tôi nhiều ân sủng, nhìn khắp xung quanh cám ơn bao nhiêu tác giả của những thanh âm làm đẹp cho đời, chắp cánh cho tiếng hát tôi bay cao trong vòm trời vĩnh cửu, cám ơn bạn bè đã cho tôi tình thân ái, cám ơn khán thính giả đã đón nhận tiếng hát tôi thật nồng ấm và thủy chung. Bên cạnh sự cố gắng thực hiện những chương trình chọn lọc, góp nhặt tinh hoa của gần hết một đời ca hát, để gởi đến quý thính giả, niềm ao ước của riêng tôi là xin còn được mãi mãi như loài chim đỗ quyên, ngửa cổ hót những âm thanh rướm máu, qua đêm sâu cho tới bình minh, mãi mãi ngợi ca quê hương và ngóng đợi một ngày về.

Dừng chân giây phút bên trời tìm về kỷ niệm...

Xin cám ơn [1]
Tác giả: Trần Đình Quân

Xin cám ơn người từng hát với tôi
Tuổi thơ chấp cánh bay rồi cuộc đời còn lại

Xin cám ơn người từng nói với tôi
Dù cho sớm nắng chiều mưa tình vẫn như ngày nào

Xin cám ơn người từng nhớ tới tôi
Dừng chân giây phút bên trời tìm về kỷ niệm

Xin cám ơn người từng khóc với tôi
Buồn vui xin giữ cùng nhau giọt nước mắt lần đầu 

Mai tôi đi rồi những con đường xưa và thành phố đó xin để cho người 
Mai tôi đi rồi xin để lại đây xin để lại đây tiếng nói với tiếng cười

Xin cám ơn người còn nhớ tới nhau
Một mai giông bão qua rồi tình người còn lại

Xin cám ơn người còn khóc với nhau
Một mai tiếng hát chìm sâu chẳng biết khóc lời nào [2]


[1] Theo bản do Duy Khánh ca.
[2] Bài này tôi nghe đã lâu, nhưng mãi tới ngày hôm nay mới tìm được, trong khi tình cờ tìm kiếm lại lời nói tâm sự của Duy Khánh trong album “Từ tiếng hát tiếp nối”.


14 thg 7, 2011

Mang bao nhiêu tình thương chan chứa cho quê hương Việt Nam bất diệt...


Quê hương mời gọi [1]

Tác giả: Phạm Duy & Duy Quang

Anh có thấy hướng về Nam mây mù che phủ trong giấc ngủ vẫn triền miên lay ta mê mải bốn mùa
Nghe trong tim biển Đông sóng vỗ nơi chân mây đồng xanh lúa mạ những hàng dừa những hàng cau gợi ước mơ xưa

Anh có biết những đàn chim bay về đất tổ băng bốn biển vượt trùng khơi xin cho ta gởi mấy lời
Mang bao nhiêu tình thương chan chứa cho quê hương Việt Nam bất diệt đến bao người vẫn còn nuôi tình tự [2] quê hương

Ta nghe tiếng chim từng kêu vang là con chim cuốc [3] hay lòng ta than mà đắng cay chim có bầy cây có cội ta chẳng lẽ không nguồn sao anh

Ta nghe sóng vỗ bờ mênh mang là cơn sóng vỗ hay lòng ta mong từ suối con xuôi theo dòng ra nước rộng ta chẳng lẽ suốt đời lưu vong

Anh sẽ thấy gió mùa lên mây mù bay tỏa bao thống khổ sẽ vụt tan ta ra cơn ngủ mơ hồ
Qua đêm đen triền miên tăm tối ôi quê hương ngàn năm sáng ngời tiếng gọi mời vẫn ngày đêm gọi lũ con xa

Anh sẽ biết đến niềm vui ta về đất tổ theo gió thổi cưỡi ngàn [4] mây qua bao ngăn trở muôn trùng
Ta đưa nhau về quê hương cũ con sông xanh cầu sương điếm cỏ bứt gông xiềng xoá hờn căm dựng tình quê hương.



[1] Theo bản do Thanh Tuyền ca.
[2] Elvis Phương: hận tình [sửa “anh” thành “em”]
[3] Nhiều người đã nhầm lẫn con chim cuốc, hoặc viết “quốc” liên quan đến tích Thục Đế. Mời xem bài Từ "mèo hóa cáo" đến "gà hóa cuốc" của An Chi.
[4] Duy Quang: làn

Có ai biết được có mình tôi buồn...

Thương hận [1]
Tác giả: Tú Nhi & Hồ Đình Phương

Có ai biết được có mình tôi buồn giấu trong tiếng cười ngấn lệ thoảng qua hồn 
Để rồi ngưng cung đàn cuối khách về khách ấm tình đôi tôi về tôi sống đêm dài 

Sống qua mấy vạn mối tình giữa đời có khi ngỡ mình đã gặp thấy duyên rồi
Nào ngờ khi tan mùa cưới âm thầm tôi bước lẻ loi đi vào mơ ước mà thôi 

Tắt nến cho môi còn mơ máu trút cho đầy mắt chờ 
Bụi đời hoang vỡ trang thư chuyện mình băng giá tâm tư lòng nào không thấy ngùi nhớ 

Có ai đốt sạch lá vàng cuối trời để con én mộng sớm về xóa u hoài 
Lệ mừng rưng rưng mình nói ai là em gái lòng ơi bao giờ em đến cùng tôi 

Chiếc áo em đan ngày xưa sống với tôi trọn mấy mùa 
Vì không gian dối tâm tư tựa đầu lưng quán bơ vơ một lần yêu bao lần nhớ 

Có đem đốt sạch lá vàng cuối trời có phơi xác giặc xóa hận để em cười 
Chỉ dìm cơn đau chậm tới muôn đời tôi vẫn lẻ loi đi vào thương tiếc mà thôi.



[1] Theo bản do Chế Linh ca

13 thg 7, 2011

Mây trời còn trôi vẫn trôi tôi còn yêu thương dáng ai...

Đời tôi chỉ một người [1]
Tác giả: Huỳnh Anh

Đời tôi chỉ yêu một người 
Mà một hình bóng đã ăn sâu lòng tôi
Đường xưa lạnh vắng ướt vai mưa rơi phố nhỏ đón ai ước mộng đẹp duyên thắm đời 

Đời tôi chỉ yêu một người 
Để rồi thương nhớ mãi cho nhau người ơi 
Vì đâu ngày ấy chúng ta quen nhau để rồi cách xa bây giờ ngày vui đã qua 

Lê gót chân đêm trên lối mòn phố cũ đi tìm quá khứ những vui buồn xa rồi 
Mây trời còn trôi vẫn trôi tôi còn yêu thương dáng ai 
Biết rằng một khi đã yêu biết rằng tình gieo sầu nhớ 

Nửa đêm gió rét giá lạnh qua tim [2]
Phòng không gối chiếc khép tâm tư lại thôi 
Lặng nghe từng cánh lá đêm rơi bên song cửa ngỡ ai hay chỉ là mơ thế thôi


Dù yêu là chết trong lòng nhưng sao tôi còn cứ yêu yêu để mà mơ thế thôi.




[1] Theo bản do Duy Khánh ca.
[2] Tuấn Anh: Nửa đêm giá rét gió lạnh qua tim

Ai cũng biết ai cũng biết yêu nhau là tuyệt vời...

Anh yêu em vào cõi chết [1]
Tác giả: Phạm Duy & Nguyễn Long

Ai cũng biết ai cũng biết yêu nhau là tuyệt vời và tình yêu và tình yêu không đến với riêng ai
Anh yêu em dường như mới biết yêu người mà sao thấy đã yêu em từ muôn kiếp

Anh đã thấy anh đã thấy yêu em là đủ rồi còn cần chi còn cần chi cơn mơ ước tương lai
Anh yêu em và xin với bánh xe đời đừng trôi nữa phút yêu đương còn mãi mãi

Anh yêu em anh yêu em như rừng yêu thú dữ
Anh yêu em anh yêu em như tình cây với gió
Anh yêu em anh yêu em không còn chi nói nữa
Biết nói gì đã yêu rồi biết nói gì em ơi

Anh đã biết anh đã biết yêu em là tuyệt vọng mà vì sao mà vì sao anh vẫn cứ yêu thương
Con giun con nằm uốn khúc giữa đêm trường rồi giun chết chết tương tư vì sao sáng

Anh vẫn biết anh vẫn biết yêu em là tủi nhục mà dù sao mà dù sao anh yêu mãi không thôi
Anh yêu em bằng nước mắt đứng lưng trời bằng tia máu ứa trong tim dần khô héo

Anh yêu em anh yêu em như rừng yêu thú dữ
Anh yêu em anh yêu em như tình cây với gió
Anh yêu em anh yêu em không còn chi nói nữa
Biết nói gì đã yêu rồi biết nói gì em ơi

Em đã chết em đã chết trên con đường định mạng giờ đêm nay và từ nay em vĩnh viễn cho anh
Em cho anh một thân xác đã yên lành và cho nốt chút linh thiêng hồn đã tắt

Em đã chết em đã chết cho anh vào cuộc tình cuộc tình ta cuộc tình ta nơi thế giới bên kia
Anh theo em vào cõi chết chốn mây mờ ở nơi đó sẽ không ai giành em nữa

Anh yêu em anh yêu em như rừng yêu thú dữ
Anh yêu em anh yêu em như tình cây với gió
Anh yêu em anh yêu em không còn chi nói nữa
Biết nói gì đã yêu rồi biết nói gì em ơi

Em đã sống em đã sống như côn trùng khờ dại tìm lửa thiêu tìm lửa thiêu em đốt cháy cơn vui
Em đưa em vào sâu kín cánh tay người vòng tay trói tấm thân em vào oan trái

Em đã sống em đã sống trong ân tình kẻ lạ để mình anh để mình anh trong thương nhớ không nguôi
Em bay đi bằng cánh bướm giữa đêm dài bằng hương ngát cánh hoa thơm rồi nhạt phai

Anh yêu em anh yêu em như rừng yêu thú dữ
Anh yêu em anh yêu em như tình cây với gió
Anh yêu em anh yêu em không còn chi nói nữa
Biết nói gì đã yêu rồi biết nói gì em ơi [2]




[1] Theo bản do Duy Khánh ca, trong băng Trường Sơn Duy Khánh số 2.
[2] Đoạn in nghiêng này Duy Khánh không có ca; Elvis Phương, Vũ Khanh, Tuấn Anh, Thái Châu, có ca đoạn này mà ngược lại, không có ca khúc đầu. Elvis Phương, Tuấn Anh không có ca đoạn “Em đã chết … sẽ không ai giành em nữa” [vậy sao thành “yêu em vào cõi chết”?]

5 thg 7, 2011

Thôi hết rồi mộng ước xa xôi theo giòng đời trôi...

Sài Gòn niềm nhớ không tên [1]
Tác giả: Nguyễn Đình Toàn

Sài Gòn ơi ta mất người như người đã mất tên như giòng sông nước cuộn quanh buồn [2] như người đi cách mặt xa lòng ta nhủ thầm em có nhớ không

Sài Gòn ơi đâu những ngày khi thành phố xôn xao trong niềm vui tiếng hỏi câu chào sáng đời tươi thắm vạn sắc màu nay còn gì đâu

Ai ra đi nhớ hàng me già thu công viên hoa vàng tượng đá thôi hết rồi mộng ước xa xôi theo giòng đời trôi [3]

Sài Gòn ơi đâu những ngày mưa mùa khoác áo đi tay cầm tay nói nhỏ câu gì đâu quầy hoa [4] quán nhạc đêm về đâu rộn ràng giọng hát Thái Thanh [5]

Sài Gòn ơi thôi hết rồi những ngày hát bên nhau đâu Phạm Duy với tình ca sầu [6] mắt lệ rơi khóc thuở ban đầu còn gì đâu 

Sài Gòn ơi ta mất người như người đã mất tên mất từng con phố đổi tên đường khi hẹn nhau ta lạc lối tìm ôi tình buồn như đã sống thêm 

Sài Gòn ơi tôi mất người như người đã mất tôi như trường xưa mất tuổi thiên thần hy vọng xa hay mộng ước gần nay còn gì đâu [7]

Ai ra đi nhớ hoài câu thề nơi quê hương muôn người chờ ngóng [8] ta tiếc thời âu yếm xa xưa bây giờ còn đâu [9]

Sài Gòn ơi ta mất người như người đã mất tên như hàng cây lá đổ bên thềm [10] mặt trời soi dáng nhỏ dịu hiền đang ngập ngừng [11] trên môi lắng im 

Sài Gòn ơi ta mất người như người đã mất tên như mộ bia đá lạnh hương nguyền như trời sâu [12] đã bỏ đất liền nay còn gì đâu [13]






[1] Theo bản do Thanh Thúy ca [bài này có nhiều dị bản]
[2] Chế Linh: nguồn
[3] Lệ Thu: phôi pha theo dòng đời qua
[4] Chế Linh: bụi hoa
[5] Khánh Ly: Khánh Ly; Chế Linh: năm xưa [không có ý nghĩa gì]; Lệ Thu: tiếng ca [“Khánh Ly” thì vần hơn, nhưng “Thái Thanh”, chắc là lời gốc, thì đáng “phục” hơn]
[6] Chế Linh: ngày tháng bên nhau, đâu nhạc vang với tình ca sầu
[7] Đoạn in nghiêng này do Chế Linh, Lệ Thu ca.
[8] Khánh Ly: Ai ra đi nhớ hàng me già thu công viên hoa vàng tượng đá 
[9] Khánh Ly: nay còn gì đâu; Chế Linh: thôi còn gì đâu; Lệ Thu; thôi rồi tình thơ
[10] Khánh Ly, Lệ Thu: lá đỏ trông tìm
[11] Khánh Ly, Lệ Thu: ngậm ngùi
[12] Khánh Ly: trời xa
[13] Khánh Ly, Lệ Thu: không có “nay”

Sài Gòn ơi ta có ngờ đâu rằng...

Một lần đi [1]
Tác giả: Nguyệt Ánh [2]

Sài Gòn ơi ta có ngờ đâu rằng một lần đi là một lần vĩnh biệt một lần đi là mất lối quay về [3] một lần đi là mãi mãi thương đau

Người tình ơi ta có ngờ đâu rằng một lần đi là nghìn trùng cách biệt một lần đi là muôn kiếp u sầu [4] một lần đi là vĩnh viễn xa nhau [5]

Giọt nước mắt cho anh giọt nước mắt cho em giọt nước mắt cho bạn bè 
Lệ khóc cho mẹ già lệ khóc cho người tình ở lại quê hương [6]

Lần cuối siết tay nhau lần cuối khóc bên nhau lời [7] cuối sao nghẹn ngào 
Còn đó bao đoạn đường [8] còn đó bao cuộc tình [9] bỏ lại sau lưng 

Sài Gòn ơi ta có ngờ đâu rằng mẹ hiền xưa giờ về cùng [10] đất lạnh [11] bạn bè xưa giờ phương Bắc lưu đày người tình xưa giờ đang sống điêu linh 

Sài Gòn ơi ta có ngờ đâu rằng một ngày qua là một ngày ly biệt một ngày qua là ta mất nhau rồi một ngày qua là muôn kiếp chia phôi.


[1] Theo bản do Nguyệt Ánh ca.
[2] Thật không ngờ tác giả là một phụ nữ mà lại viết được một bài xuất sắc như vậy. Bài này lúc trước có nghe loáng thoáng qua gọng hát Thanh Tuyền, nay nghe lại qua giọng hát Lâm Thúy Vân.
[3] Thanh Tuyền: muôn kiếp u sầu 
[4] Thanh Tuyền: ta mất nhau rồi
[5] Thanh Tuyền: vĩnh viễn chia phôi
[6] Thanh Tuyền: bỏ lại sau lưng
[7] Băng Châu: lần
[8] Thanh Tuyền: cuộc tình
[9] Thanh Tuyền: đoạn đường
[10] Thanh Tuyền: vùng
[11] Băng Châu: (ca lần hai) giờ nhạt nhòa tóc bạc