Thương hận [1]
Tác giả: Tú Nhi & Hồ Đình Phương
Có ai biết được có mình tôi buồn giấu trong tiếng cười ngấn lệ thoảng qua hồn
Để rồi ngưng cung đàn cuối khách về khách ấm tình đôi tôi về tôi sống đêm dài
Sống qua mấy vạn mối tình giữa đời có khi ngỡ mình đã gặp thấy duyên rồi
Nào ngờ khi tan mùa cưới âm thầm tôi bước lẻ loi đi vào mơ ước mà thôi
Tắt nến cho môi còn mơ máu trút cho đầy mắt chờ
Bụi đời hoang vỡ trang thư chuyện mình băng giá tâm tư lòng nào không thấy ngùi nhớ
Có ai đốt sạch lá vàng cuối trời để con én mộng sớm về xóa u hoài
Lệ mừng rưng rưng mình nói ai là em gái lòng ơi bao giờ em đến cùng tôi
Chiếc áo em đan ngày xưa sống với tôi trọn mấy mùa
Vì không gian dối tâm tư tựa đầu lưng quán bơ vơ một lần yêu bao lần nhớ
Có đem đốt sạch lá vàng cuối trời có phơi xác giặc xóa hận để em cười
Chỉ dìm cơn đau chậm tới muôn đời tôi vẫn lẻ loi đi vào thương tiếc mà thôi.