23 thg 2, 2012

Và người ơi xin chớ quên người ơi xin chớ quên...


Cơn mê chiều [1]
Tác giả: Nguyễn Minh Khôi

Chiều nay không có em mưa non cao về dưới ngàn 
Đàn con nay lớn khôn mang gươm đao vào xóm làng
Chiều nay không có em xác phơi trên mái lầu 
Một mình nghe buốt đau xuôi Nam Giao tìm bóng mình

Đường nội thành đền xưa ai tàn phá
Cầu Trường [2] Tiền bạc màu loang giòng máu 
Hương Giang ơi thuyền neo bến không người qua đò 
Một lần thôi nhưng còn mãi và chiều nay không có em đường phố cũ chân mềm 
Tôi là người khai hoang đi nhặt xác mình xác người cho ruộng đồng xanh màu cho nắng mới lên cao 
Và người ơi xin chớ quên người ơi xin chớ quên 

Chiều nay không có em tôi lang thang ngoài nội thành
Sầu đong đưa bước chân mưa bay bay nhìn phố buồn
Chiều nay không có em mắt môi quên nụ cười
Dài tay nghe xót xa tôi xin thôi làm kiếp người

Đường vào thành hàng cây trơ trụi lá 
Đồi Ngự Bình thịt xương khô sườn đá 
Kim Long [3] ơi bờ lau ngóng chuông chùa tắt rồi 
Một lần thôi nhưng còn mãi và chiều nay không có em đường phố chẳng lên đèn 
Tôi là người trong đêm mang ngọn đuốc về nội thành xin làm người soi đường đi xóa hết đau thương 
Và người ơi xin chớ quên người ơi xin chớ quên



[1] Theo bản do Duy Khánh ca.
[2] Thái Thanh: Tràng (đúng là giọng Bắc!)
[3] Địa danh nằm phía chùa Thiên Mụ, nổi tiếng qua giai thoại liên quan vua Thành Thái (Kim Long có gái mỹ miều, trẫm thương trẫm nhớ trẫm liều trẫm đi)