29 thg 11, 2010

Ngày tháng trôi mau nỗi nhớ đong đầy…

Thung lũng chim bay [1]
Tác giả: Việt Dzũng [2]

Cho tôi xin đa tạ những tháng ngày diễm mộng
Ta đã trao cho nhau trong một cuộc tình nồng
Cung sầu tôi hắt hiu tình tan vào giữa sóng
Thôi có còn lại gì mà tiếc nhớ chờ mong

Anh theo mây cuối trời biển vẫn còn réo gọi
Tôi vẫn ru câu thơ cung đàn sầu diệu vợi
Mây buồn mây vẫn bay trên vùng trời nhung nhớ
Tôi buồn tôi vẫn say giữa phố phường quạnh hiu

Chim trời không ghé bến thung lũng tàn màu hồng
Tôi gọi cơn đau đến rừng thưa lá mùa đông
Ngày tháng trôi mau nỗi nhớ đong đầy
Đường mây biền biệt lạc dấu chim bay 
Nhưng ước ao trôi xa tầm tay với
Tôi tìm em khóa mắt lệ lưu đày

Cho tôi vẫn ngóng đợi một cánh chim khuất trời
Gởi gió mây thênh thang muôn vàn lời gọi mời
Kỷ niệm trôi vẫn trôi tan dần vào con sóng
Hoang tàn tôi vẫn tôi giữa cuối đời lặng câm.


[1] Theo bản do Trường Thanh ca
[2] Phổ thơ Hoàng Ngọc Ẩn [xem thêm link1]

Biết có còn gặp lại...

Phượng hồng [1]
Tác giả: Vũ Hoàng [2]

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp là áo ai bay trắng cả giấc mơ là bài thơ còn hoài trong vở giữa giờ chơi mang đến lại mang về.
Cánh phượng hồng ngẩn ngơ mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ lên [3] cây và mùa sau biết có còn gặp lại ngày khai trường áo lụa gió thu bay.

Mối tình đầu của tôi nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.

Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nắng ngập ngừng [4] một làn [5] tóc nào xa. 



[1] Theo bản do Chế Linh ca
[2]Phổ thơ Đỗ Trung Quân [link1]
[3] Vũ Khanh: trên cây
[4] Vũ Khanh: đường
[5] Vũ Khanh: vạt

Người xưa biết đâu mà tìm...

Nỗi buồn hoa phượng [1]
Tác giả: Thanh Sơn [2]

Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn chín mươi ngày qua chứa chan tình thương
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi phút gần gũi nhau mất rồi tạ từ là hết người ơi.

Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng biết ai còn nhớ đến ân tình không
Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu những chiều hẹn nhau lúc đầu giờ như nước trôi qua cầu.

Giã biệt bạn lòng ơi thôi nay xa cách rồi kỷ niệm mình xin nhớ mãi
Buồn riêng một mình ai chờ mong từng đêm gối chiếc mối u hoài này anh có hay

Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn cảm thông được nỗi vắng xa người thương
Màu hoa phượng thắm như máu con tim mỗi lần hè sang kỷ niệm người xưa biết đâu mà tìm.



[1] Theo bản do Thanh Tuyền ca
[2] Gần đây nhiều bài hát của ông “được phép” phổ biến ở trong nước, tất nhiên là trừ mấy bài như Những vùng đất mang tên anh [hoặc Thăm những vùng địa sử/ “tàn chiến cuộc em đi theo anh…]

28 thg 11, 2010

Yêu ai ruột mình mình hay...

Hoa một tên người hai họ [1] 
Tác giả: Lê Kim Khánh

Tôi biết là nàng chẳng hề yêu tôi
Bọt bèo thân tôi ví như hạt cát trong đời
Tuy rất thân nhưng mình xa cách quá
Nghìn câu tâm sự chưa có một lời mặn mà

Thân với tình nào đâu phải xa xôi
Bạn bè đôi khi thấy tôi buồn chúng hay cười
Không nói đi yêu mà không dám nói
Làm sao mong được ai đáp lại lòng ta đây

Yêu ai ruột mình mình hay một mình thương nhớ một mình xa xót một mình 
Đêm qua mơ một chuyện tình tình yêu đôi lứa khi mộng vỡ khóc một mình

Thôi trễ rồi người ta thật kiêu sa
Nghẹn ngào trông qua lớp [2] hoa đèn kết bên nhà
Hoa mỗi tên muôn đời còn giữ mãi
Người mang hai họ ai dám ngỏ lời yêu ai


[1] Theo bản do Giao Linh ca
[2] Phương Dung: lúc

Có ai đi thương về trường xưa...

Trường cũ tình xưa [1]
Tác giả: Duy Khánh

Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ 
Nhiều nét đổi thay tường mái rêu mờ
Bên hiên hằng giờ tìm những bạn xưa
May ra có còn đôi đứa vẫn yên vui sống đời học trò

Bâng khuâng đợi chờ người sao chẳng đến
Hỏi lá hỏi hoa chỉ thấy im lìm
Cây dương đầu trường còn khắc hàng tên
Hoa leo phũ phàng đan kín tiếng ve ru nghe gợi buồn thêm

Bạn cũ xa rồi có người về đất buông xuôi năm ba đứa bạt phương trời hai thằng chờ đầu quân năm tới. Ve ơi hát gì điệu nhạc lâm ly khóc người biền biệt sơn khê cố nhân đi bao giờ mới về

Hôm nay trở lại nhiều khuôn mặt mới
Thầy đó trường đây bạn hữu đâu rồi
Bao nhiêu kỷ niệm hoa bướm ngày thơ
Vang trong nỗi niềm nhung nhớ
Có ai đi thương về trường xưa [2]







[1] Tác giả là ca sĩ bậc thầy [tụi tui kêu là “sư phụ”], hát nhiều bài về học trò [mùa chia tay, ba tháng tạ từ, kỉ niệm nào buồn], bài nào cũng hay.
[2] Có mấy bài về kỉ niệm học trò hay như vậy? [có lần, trong một cuộc thi trò chơi trên tivi hát  về học trò, một bạn vừa mở miệng: hôm nay tôi trở về thăm trường cũ” là “bị vịn” liền, chỉ vì tác giả chưa được phép; đúng là ...]

Xin chờ tôi nhé người mến yêu...


Nhật thực [1]
Tác giả: Viễn Chinh [2]

Cho tôi một lần thôi được thăm viếng mộ em
Từ khi quen biết đến khi em giã cõi đời chúng mình không một lần vui
Chuyện tình hai đứa ươm bao là sầu và bao chua xót.
 
Hay tin lần đầu tiên ngày em đã thành dâu
Trời chưa tắt nắng khổ đau chưa lắng cuối hồn đã được tin người yêu mất
Nhật thực che phủ tương lai cuộc đời cả trời âm u.

Ngưu Lang cùng Chức Nữ còn mong thấy mặt nhau
Mình mang nặng khối sầu đến thuở nào đây mới biết tin nhau
Xin chờ tôi nhé người mến yêu đến kiếp sau.
 
Cho tôi một lần thôi được thăm viếng mộ em
Chồng em hay biết chắc không nỡ xua đuổi người đã thiệt thua từ dạo đó
Nhật thực che phủ tương lai cuộc đời ai thắng ai đây


[1] Theo bản do Giao Linh ca [bài này nằm trong album “Đôi mắt người xưa” của Giao Linh và Tuấn Vũ, một đôi song ca cực kỳ hấp dẫn. Tuấn Vũ nổi tiếng từ album này: giọng vàng!]
[2] Tác giả hơi lạ, lấy theo mạng, không chắc.


Nhạc sầu riêng

"Sầu riêng" nếu quen mùi thì sẽ (mới) ... ghiền!
- "Sầu riêng" chứ không phải vui chung.

Tâm tư thương hoài ngàn năm...


Thương hoài ngàn năm [1]
Tác giả: Phạm Mạnh Cương

Ngàn năm thương hoài một bóng người thôi
Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai
Trăng khuyết rồi có khi đầy
Ngăn cách rồi cũng sum vầy
Mây bay bay hoài ngàn năm

Lòng như con thuyền đổ bến tình yêu
Ngại gió mưa nhiều thuyền vẫn còn neo
Ai đó dù có hững hờ
Ai đó dù đã âm thầm
Ra đi ôm trọn niềm thương [2]

Thương hoài ôi ngàn năm còn đó
Đá mòn mà tình có mòn đâu
Tình đầu là tình cuối người ơi
Suốt đời mình nguyện câu lứa đôi

Thời gian âm thầm như nước về khơi
Lòng trót yêu rồi tình khó đổi thay
Hoa thắm [3] rồi có khi tàn
Tình ấy chỉ đến một lần
Tâm tư thương hoài ngàn năm



[1] Theo bản do Hương Lan ca [lần đầu tiên nghe là bản do Hương Lan ca, do người lớn nói cho biết chứ lúc đó chưa biết phân biệt giọng] 
[2] Phương Lam, Chế Linh: ra đi mang nợ trùng dương [không hợp lý, có hơi hướng “hải ngoại”]
[3] Phương Lam: hoa trắng [không hợp lý]

Người ơi tôi vẫn thương yêu người suốt đời...


Tình vỗ cánh bay [1]
Tác giả: Anh Sơn

Người yêu bỏ đi rồi [2] còn gì [3] mà nhớ mong tình yêu vỗ cánh bay bay xa thật xa.
Còn đâu một bóng người [4] ngày nào hẹn lứa đôi [5] giờ đây đã cách xa xa vạn nẻo đời.

Xưa ta ước mơ nhiều [6] rồi cay đắng muôn chiều đường trần chỉ có tôi [7] hàng cây buồn thương nhớ nhớ ngày còn chung đôi [8].

Giờ đây đã hết rồi [9] mà lòng còn [10] vấn vương người ơi tôi vẫn thương yêu người suốt đời.


[1] Theo bản do Chế Linh ca [đúng “thương hiệu”!]
[2] Thái Châu: xa tôi rồi
[3] Thái Châu: còn chi
[4] Thái Châu: bóng hình
[5] Thái Châu: ngày xưa hẹn ước mơ
[6] Thái Châu: yêu thương lắm cho nhiều
[7] Thái Châu: không bóng em
[8] Thái Châu: nhớ ngày xưa chung đôi
[9] Thái Châu: thôi hết rồi
[10] Thái Châu: mà sao lòng

25 thg 11, 2010

Ai nhớ chăng những gì không nói nên bằng lời...


Ai nhớ chăng ai [1]
Nhạc sĩ: Hoàng Thi Thơ

Anh nhớ chăng anh anh nhớ chăng những chiều có người em gái qua bên thềm tiếng hò xao xuyến trăng đầu ghềnh nhạc rừng nghe buồn mông mênh và ngàn tia lửa ấm chơi vơi dưới trăng êm đềm.
Ai nhớ chăng ai ai nhớ chăng những ngày những ngày rau cháo với dưa cà quê nghèo vui sống trong mặn mà [2] đời vang lên ngàn câu ca mà tình thấy càng bao la ngàn [3] lòng như chan hòa.
Ai nhớ chăng ai ai nhớ chăng những chiều những chiều gặp gỡ nhau trên cầu nước trời xanh ngắt in một màu [4] lặng nhìn nhau hồi lâu lâu rồi [5] tình ta càng ăn sâu sâu mối duyên ban đầu.
Ai nhớ chăng ai ai nhớ chăng hôm nào hôm nào mưa rớt trên sông dài trên dòng em tiễn anh một chiều [6] chiều chia ly còn chưa phai trời buồn khóc giùm duyên ai giọt lệ tuôn ngắn [7] dài.

Nhớ vô vàn nhớ muôn ngàn ngàn đời tôi còn nhớ ngàn đời tôi nào quên quên quên [8] sao bao nhiêu phút xa xưa êm đềm.
Nhớ vô vàn nhớ muôn ngàn ngàn đời tôi còn nhớ ngàn đời tôi nào quên bao nhiêu con người dừng chân trên bến tâm hồn [9].

Ai nhớ chăng ai ai nhớ chăng khói chiều khói chiều vương vấn mái tranh nghèo có bầy [10] em bé reo ngoài vườn mẹ già tóc bạc như sương nợ đời uốn còng đôi vai xương đớn đau trăm đường [11].
Ai nhớ chăng ai ai nhớ chăng những gì những gì tha thiết nhất trong [12] đời những gì không nói nên bằng lời mà tim ta [13] thì chơi vơi mà [14] hồn ta tìm nơi nơi mà [15] lòng ta nhớ đời.

Ai nhớ chăng ai ai nhớ chăng ai nhớ chăng ai…[16]



[1] Theo bản do Duy Khánh ca trước 1975
[2] Duy Quang: thấy nghèo được sống trong mặn mà [nghĩa là gì?]
[3] Duy Quang: và
[4] Duy Quang: nước trời vẫn thắm xanh một màu
[5] Duy Quang: và
[6] Duy Quang: thấy lòng em tiễn anh một chiều [là sao?]
[7] Duy Khánh sau 1975: vắn [từ cũ: ngắn]
[8] Duy Quang: sao quên
[9] Duy Quang: dừng trên bến tâm hồn
[10] Duy Quang: người [“người em bé” là người gì?]
[11] Duy Quang: đang đớn đau trong mưa [dấu huyền!]
[12] Duy Quang: trên [trong đời ta đó!]
[13] Duy Quang: con tim [hồn ta, lòng ta]
[14] Duy Quang: và
[15] Duy Quang: và [cái gì cũng “và”; chữ “mà” trong tiếng Việt hay lắm, chẳng hạn như trong… câu trên!]
[16] Bài hát này nằm trong album “Duy Quang – Quê mẹ 2” lừng danh một thuở [lời giới thiệu: “tiếng hát vang vọng ngút ngàn của Duy Quang…”]; nhiều bạn học của tôi [Công, Hải, Sơn…] rất thích nghe và có ấn tượng với Duy Quang từ album đó; nhưng bài này Duy Quang ca sai nhiều quá, nếu thực sự nghe kỹ lời ca thì sẽ thấy… mất hứng.  

22 thg 11, 2010

Tuổi học trò đã vượt khỏi tầm tay...

Tuổi học trò và mùa hạ


Mùa hạ đến rồi phượng đỏ trời xanh
Tuổi học trò thấy mình ngây ngô quá
Ngoài mái trường tất cả đều xa lạ
Nên mãi hoài tiếc nuối những ngày vui

Hoa phượng mong ai từng cánh ngậm ngùi
Tiếng nhạc của loài ve sầu da diết
Trang giấy trắng suốt một thời thân thiết
Dấu chân xưa ngày càng ở xa trường

Lưu bút ngày nào màu mực tím yêu thương
Từng dòng chữ nhắc về năm học cuối
Từ giã rồi còn đâu những buổi
Tan học về áo trắng ngập ngừng bay

Tuổi học trò đã vượt khỏi tầm tay
Nên mỗi năm có một mùa để nhớ
Khi hè về phượng tung cánh nở
Như mặt trời rực rỡ góc trường xưa 

[Hồ Thụy Mỹ Hạnh?] [1]

[1] Bài thơ này khi xưa tôi đọc được trên một tờ báo dùng làm bao bìa một quyển vở, chỉ nhớ mài mại cái tựa và tác giả, không dám chắc. Nội dung dựa vào link này và trí nhớ. 

Tổ Quốc em


 Tổ quốc em đẹp lắm
Cong cong hình lưỡi liềm
Trên - núi cao trùng điệp
Dưới - biển sóng mông mênh.
Những cánh đồng phì nhiêu
Nằm phơi mình ở giữa
Những con sông xanh hồng
Uốn quanh trăm dải lụa
Tổ quốc em giàu lắm
Đồng ruộng - vựa thóc thơm
Biển bạc - đặc cá tôm
Rừng vàng - đầy quặng quý
Ôi! Việt Nam! Việt Nam!
Tổ quốc bao thân mến
Yêu từng khóm tre làng
Từng con đò vào bến.
Càng yêu thêm sông núi
Sinh ra những anh hùng
Xưa - Quang Trung, Lê Lợi
Nay - Bác Hồ, Bác Tôn...
Trên mỗi mỗi ngả đường
Em như nghe tiếng hát
Bao nhiêu giặc xâm lăng
Đến đây đều ngã gục
Trước - Bạch Đằng, Đống Đa,
Giờ - Điện Biên, ấp Bắc...
Em càng thù giặc Mỹ
Ngăn nước em làm đôi
Em ước thành Phù Đổng
Trừ sạch bọn giết người
Nhưng Bác Hồ bảo rồi
"Nước Việt Nam là một"
Các bạn miền Nam ơi!
Nước mình rồi thống nhất
Em không nói ai biết
Nhưng em sướng vô cùng
Em là công dân nhỏ
Nước Việt Nam anh hùng! [1]





[1] Bài thơ này khi xưa tôi thường đọc, từ sách học của chị tôi; không nhớ tác giả. Nội dung lấy từ link trên.  

20 thg 11, 2010

Tình yêu như nụ hoa chỉ nở một lần thôi, chỉ đẹp một lần thôi…

Tình yêu đôi lứa vẫn luôn là vấn đề muôn thuở để con người ca ngợi, phê bình. Nó đã làm khô héo biết bao trái tim [1] và đã làm hồi sinh biết bao tâm hồn [2]. Nói theo Phật giáo: nếu như nước mắt chúng sinh nhiều hơn cả đại dương thì ắt hẳn trong cái đại dương mênh mông ấy có biết bao nhiêu là nước mắt đã đổ xuống vì tình yêu! [3] Hàng triệu triệu bài thơ, tình ca được viết khắp năm châu bốn biển suốt vòm trời kim cổ, cũng chỉ để nói lên sự đa dạng đến kỳ lạ của tình yêu. Nó di dời bình diện khắp nơi khắp chốn, hiện diện trên khắp mặt biển dâu, và không ai có thể xác định đâu là tố chất tạo nên tình yêu.” [4]

Huỳnh Ngọc Chiến, Tình yêu: mệnh đề phụ trong tác phẩm Kim Dung trong Kim Dung tác phẩm và dư luận, NXB Văn học, tr. 121



[1] Anh chẳng còn chi, chẳng còn chi ngoài con tim héo em ơi… [Một mai giã từ vũ khí/ Trịnh Lâm Ngân]
[2] Tình yêu đã trở lại đôi mắt đêm ngày vơi hết đọa đày… [Ngày nào biết tương tư/ Phạm Duy]
[3] Lòng vẫn biết đã trót yêu rồi, là suối nước mắt sẽ khơi nguồn…[Chủ nhật buồn]
[4] Đôi ta đều biết rằng tình yêu như hình với bóng, tình yêu như tờ giấy trắng, như nước êm xuôi giữa dòng… [Thiệp hồng anh viết tên em/ Hoài Linh]);
Tình yêu tình yêu tựa như sương khói…/Tình yêu tình yêu là trời thương nhớ, tình yêu tình yêu là cơn giông tố…[Tango nhớ]

Vũ Đình Hòa

Vũ Đình Hòa, thầy dạy giáo sư Ngô Bảo Châu: “…Với tôi, hạnh phúc lớn nhất là chúng ta được sinh ra trên đời và có một đam mê nào đó, vậy thôi!” [1]

(Báo Pháp luật, 13/9/2010)



[1] “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”! Anh Hòa ơi, tôi xin có lời bày tỏ lòng ngưỡng mộ anh. Có mấy người trong thế gian hàng tỷ người này có ý thức về bản thân mình như vậy? Chắc là không ít người đã tự vấn “ta là ai?”, nhưng, có vẻ như, thế nhân đa phần đều khát vọng mình đạt được một điều gì đó, đôi khi bất chấp tính mạng quý báu của mình, còn nhiều người thì tỏ lòng thất vọng về bản thân mình vì những việc cỏn con (chẳng hạn, ước gì mình được sinh ra trong nhà giàu có, có ngoại hình,..) mà không thấy rằng đó mới chính “thật là ta”, rằng việc có mặt trên đời này đã là niềm hạnh phúc vô biên...
Nhưng chúng ta, anh và tôi và những người cùng quan điểm, cũng phải nhắc nhở nhau về niềm hạnh phúc bậc nhất này mới được, vì không phải lúc nào ta cũng “sáng suốt” như vậy đâu, phải không?

Các vị thầy của tôi

Một trong những người thầy mà tôi kính mến và nhớ hoài là thầy dạy văn Nguyễn Văn Phùng (ở trường Phùng Hưng, Q.11, TP. HCM, năm 1987).
Trước khi tôi được “kiến kỳ hình” thì tôi đã “văn kỳ thanh” của thầy rồi: một ông thầy giỏi, nhưng rất nghiêm khắc, học trò đứa nào “quậy” là coi chừng bị thầy thấy (về sau, tôi có chứng kiến thầy phạt một bạn học bằng cách ra lệnh cho bạn đó nằm lên bàn và rồi quất roi vào bàn tọa); nói chung là “có uy”.
Rồi tôi may mắn được học thầy. Đúng là “danh bất hư truyền”; nhưng đằng sau sự nghiêm khắc là một con người có tâm hồn sư phạm (có lần trong khi thầy giảng thơ thì bạn Lê Huấn, học giỏi nhất lớp, quay ra sau cười vì bị một người bạn khác, Đoàn Bá Thọ, chọc ghẹo thì ngay lập tức thầy rầy “không được cười đùa khi thầy đang giảng về thơ Bác Hồ”; tất nhiên thầy không cấm cười khi thầy giảng về các bài thơ khác của Bác Hồ, như “sột sạt luôn tay tựa gảy đàn”,…), có óc hài hước (thầy thường nói giỡn là tuy mình không phải là Đảng viên nhưng lại “nắm trong tay hàng chục mạng”).
Rồi sự hồi hộp ban đầu dần dần thay cho sự yêu thích và cảm phục. Không biết sao, nhưng thật sự tôi rất thích thanh âm giọng nói của thầy, càng nghe càng thích (có lẽ hợp với lỗ tai tôi), nhất là vào buổi trưa mát mẻ, trong một không gian thường là cực kỳ im ắng của lớp học (vì đứa nào cũng sợ uy của thầy, ở trong lớp trường Phùng Hưng cũng như trong lớp dạy thêm, buổi tối, ở một trung tâm, hình như là ở đường Lý Thường Kiệt?). Tất nhiên, điều chính yếu là thái độ và khả năng truyền dạy của thầy: có lần khi giảng đến đoạn chị Dậu bán con trong tác phẩm “Tắt đèn”, trong giây phút xuất thần, thầy đã khiến cả lớp tôi xúc động đến rơi lệ (bạn lớp trưởng Tuyết Vân, đạt điểm tuyệt đối 40 cho 4 môn trong kỳ thi tốt nghiệp phổ thông cơ sở, khóc nức nở, lệ chan hòa; nhiều bạn khác, kể cả đám con trai chúng tôi, thì đều rưng rưng); còn lúc thầy giảng về các biện pháp nghệ thuật tu từ như ngoa dụ, ẩn dụ, vân vân thì cả lớp tôi đều cười ngặt nghẽo, hết đợt nọ đến đợt kia (vì thầy cứ “tố”, cứ “đế” thêm liên tục: nào là “lỗ mũi mười tám nhánh lông, chồng yêu chồng bảo râu rồng trời cho”, nào là “đi chợ thì hay ăn quà…”). Tôi nhớ hoài cách thầy đọc câu thơ “con đã về đây ơi mẹ Tơm” với chữ “mẹ” kéo dài. Cho đến nay tôi chưa thấy người nào giảng văn hay như vậy (còn các bậc diễn giả trên ti-vi thì đúng là “vô tiếng tàng hình”; phải chăng là … “Khổng Tử đăng Thái Sơn nhi tiểu thiên hạ”!).
Sau này tôi có được gặp lại thầy một lần nữa, nhưng ở nơi trường mới (Nguyễn Huệ?) do thầy làm hiệu trưởng, khi đến xin lại học bạ. Cũng như đối với các học sinh khác, như thường lệ thầy gọi tôi là “con”, và nhanh chóng giải quyết vấn đề, khiến tôi càng quý mến thầy thêm. Nhưng rồi năm tháng qua đi, chỉ một đôi lần tôi được thấy thầy chạy xe lướt qua ở khu vực gần trường Hưng Đạo, phường 1, quận 11; rồi một lần vào năm khoảng năm 2003, trong một tiệm phở ở đường Lý Chính Thắng, tôi thấy thầy bước vào, nhưng tôi không dám chào thầy vì lúc đó, rủi thay, bị trúng thực, gần muốn xỉu. Lúc đó, trông thầy vẫn khỏe mạnh (xưa thầy hay than bịnh hoài?), thiệt đáng mừng!

Còn thêm một người thầy gây ấn tượng là thầy dạy toán Lê Kim Anh (trường Mạc Đĩnh Chi, Q.6, TP.HCM). Thầy vốn là người miền Trung (thầy sống trong khuôn viên trường Mạc Đĩnh Chi, thỉnh thoảng mới về thăm quê, lúc đó thường nói giỡn “chừng nào các em thấy trời u ám, mưa lâm râm là biết (xe lật)…”, có phong cách khác người (đầu húi cua đầy ấn tượng, hình như tư tưởng chịu ảnh hưởng của thầy mình là Cù An Hưng, “nửa toán nửa văn”), có biệt tài vẽ vòng tròn bằng tay không, khỏi dùng com-pa (thầy giỡn “hai chỉ đó”, nghĩa là kĩ năng đó giúp thầy kiếm thêm 2 chỉ một tháng, phải không các bạn Mạc Đĩnh Chi?). Thầy dạy toán thường theo phong cách ngắn gọn, chỉ viết vài dòng nên nhiều bạn không hiểu nổi, nhất là làm bài thi cho người khác chấm theo giáo án thì bất lợi vô cùng.
Thỉnh thoảng tôi có nghe thầy hát thầm các bài hát của Duy Khánh (“xa phương trời nào xin em hiểu, anh vẫn tôn thờ bóng hình em”). Tôi hâm mộ Duy Khánh một phần cũng từ những câu hát thầm đó.
Đã nhiều năm không gặp lại thầy, nhưng các bạn học cũ “biết chuyện” cho biết vẫn thường thấy thầy đi nhậu thì cũng an tâm (“đây men rượu nồng cho em đó, thay tiếng em cười vút ngàn sau”).

Khi xưa theo học lớp Anh văn buổi tối tại Đại học Sư phạm TP.HCM, tôi có dịp học một khóa với thầy Trần Chí Thiện. Ngày vào lớp đầu tiên, thầy xổ một tràng tiếng Anh mà hình như cả lớp không ai hiểu gì cả vì thầy nói … nhanh quá! Rồi trong lúc giảng dạy thì thầy thường biểu lộ niềm đam mê học tập của mình, nhất là với tiếng Anh (thầy nói rằng mình dạy xong thì về nhà, hình như ở đường Huỳnh Văn Bánh?, đóng cửa học, không đi chơi bời, bù khú…; sau này có bản phô-tô kể chuyện thầy quyết tâm học tiếng Anh từ lúc 16 tuổi với chiếc ra-đi-ô luôn luôn ở bên mình). Thầy chia sẻ bài hát thầy thích nhất, cũng là ước nguyện của thầy, mà có lẽ chỉ là do cái tựa: “I have a dream” [tôi có một niềm ước mơ], vì khi tôi hỏi riêng, thầy trả lời đại khái (vì thầy có nói “không tiện nói”) là mình “muốn làm cầu nối bang giao Việt – Mỹ”.
Nói chung, niềm đam mê tiếng Anh của thầy khiến tôi có ấn tượng sâu sắc. Trong một cuốn sách thầy soạn, hình như là duy nhất, trích dẫn những câu dịch hay (theo tôi thật sự là “đáng đồng tiền bát gạo”; còn lúc trước thì tôi chưa có khả năng đánh giá được kĩ năng nói của thầy), thầy có bàn về phương pháp học kĩ năng nghe, đại khái (theo trí nhớ) “phải nghe suông, cỡ chừng 10 năm sau thì hiểu lõm bõm, 20 năm thì thông hiểu hầu hết, 30 năm thì thấy … sướng vô cùng” (thầy từng nói “học được một chữ mới thì thấy sướng vô cùng”), còn soạn từ điển thì theo thầy không có gì khó lắm (có giai thoại ở trường về cuộc thi kĩ năng viết giữa thầy, vốn chỉ có bằng cử nhân, và một vị khác có học vị tiến sĩ học ở nước ngoài về; bài viết của thầy không có (hoặc rất ít) lỗi, còn của vị kia thì…).
Rồi sau đó, một ông thầy dạy Anh văn (cũng là người kể lại giai thoại trên) bất chợt kể: “tôi có hai ông thầy, đều giỏi nhưng không hợp nhau, mà cả hai đều mất sớm”; “ai vậy thầy?”, “thầy Hoàng Xuân Chinh và Trần Chí Thiện”.
Tôi thấy buồn.

Thêm một vị thầy nữa mà tôi rất kính trọng là thầy Thành (lỡ quên mất họ tên đầy đủ rồi; dạy Anh ngữ cho lớp Đại học tại chức trường Ngoại ngữ Sài Gòn thuộc Đại học KHXH&NV, môn giáo học pháp và Anh văn thương mại, năm 2001).
Thầy thường lấy thịt chó ra làm ví dụ cho những câu Anh văn mẫu: vừa hài hước, vừa dễ hiểu (“bà ngoại tôi thích ăn cháo chó, tôi thích ăn tiết canh chó,…”; không biết thầy thích xơi thực sự hay chỉ giỡn cho vui?).
Nhưng điều đáng kính trọng là thầy luôn luôn giảng dạy hết mình, từ lúc vào lớp cho đến khi hết giờ (có thể nói là người thầy trong số hiếm hoi không bao giờ sử dụng chiêu câu giờ, vốn thấy rất phổ biến).
Cầu cho thầy còn đủ sức khỏe giảng dạy và thưởng thức món “mộc tồn”!